Sương khói quê nhà... cái tiêu đề gợi lên cho tôi một chút gì đó về quê hương xa xăm. Và với cái tên của sách, quyển sách này là những kí ức, cảm xúc, và tình cảm mà bác Ánh dành cho quê hương đất nước, cũng như những kí ức tuổi thơ. Cuốn sách là cả một vùng trời kí ức ấu thơ đã đi qua trong cuộc đời tác giả và cũng như trong mỗi con người.
Đã từ lâu, Nguyễn Nhật Ánh là một cái tên quen thuộc của lứa tuổi thiếu nhi. Những tác phẩm của ông luôn mang giọng văn hóm hỉnh, vui tươi. Những cốt truyện được Nguyễn Nhật Ánh vẽ nên bằng nhiều màu sắc, chứa đựng tuổi thơ của biết bao con người. Nhưng đối với tác phẩm “Sương khói quê nhà” tôi lại thấy một Nguyễn Nhật Ánh hoàn toàn khác, không có hình bóng trẻ thơ. Cuốn sách kể về những chuyện đời qua nhiều góc nhìn phong phú. Tuy không có bóng dáng của những cô cậu học trò nhưng Nguyễn Nhật Ánh vẫn giữ giọng văn hóm hỉnh, vẫn lôi cuốn người đọc ở những khía cạnh khác, rộng lớn và đa màu sắc.
Không một tác phẩm nào của Nguyễn Nhật Ánh có thể khiến tôi có thể ngừng đọc được và cuốn sách “Sương khói quê nhà” nay cũng vậy.
Tản văn của ông không hề bàn về những vấn đề thời sự gì cả mà cả cuốn sách của ông đưa ta về miền kí ức tràn ngập những hoài niệm những dấu yêu trong cuộc đời, những trang sách lần lượt mang cả tuổi thơ và cả thế hệ tuổi thơ của ông. Chúng tinh khôi và rực rỡ. Nó làm tôi nhận thấy rằng vì sao mà Nguyễn Nhật Ánh có thể giữ ngòi bút của mình trong sáng đến thế.
Và bây giờ đây, tôi đang vô cùng háo hức vì được cầm trên tay cuốn sách này và để được đắm chìm vào trong văn phong của tác giả, để tiếng sáo của mục đồng văng vẳng bên tai, để hương thơm đồng quê vương vấn nơi cánh mũi, để đồng lúa bát ngát xanh ngập tràn nơi đáy mắt và để trái tim tôi thổn thức vì tình cảm gia đình sâu sắc, đáng quý. “Sương khói quê nhà” – Cái hồn quê được thổi vào từng trang sách, tình yêu thương giữa con người với con người, ngập tràn trong từng con chữ. “Sương khói quê nhà” là sợi dây xuyên suốt các tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh. Tại đây người đọc có thể tìm thấy Mắt biếc, thấy Quán gò, thấy Đo Đo, thấy Lá nằm trong lá, thấy thế giới lung linh huyền ảo. Trên mảnh đất quê mình, tôi không nén nổi bồi hồi nhớ lại những ngày xa. Yêu lắm Nguyễn Nhật Ánh, yêu lắm mảnh đất Sen Hồng quê mình.
“Sương khói quê nhà” – là một tập sách dễ đọc, dễ khiến người ta yêu một cách nhẹ nhàng, dễ chiếm lấy tình cảm người đọc, chính điều này đã tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt cho tác phẩm.
Tôi “mê” câu chuyện của tuổi học trò hồn nhiên, tinh nghịch. Tôi “cảm” những chuyện tình ô mai, chút gì đó lưu luyến, vấn vương, nhẹ nhàng mà xao xuyến. Và tôi yêu sao hình ảnh quê nhà với tuổi thơ ngây dại, trong sáng vô cùng. Truyện Nguyễn Nhật Ánh không chỉ là truyện mà đó còn là cuộc sống, là đời người một đôi lần trải qua. Nhưng với “Sương khói quê nhà” thì có chút khác... khác vì nó cho ta một góc nhìn khác về cuộc sống, không chỉ nhìn người, không chỉ là tuổi thơ mà đó là đời thực.
Là một độc giả trung thành của Nguyễn Nhật Ánh, sau bao nhiêu truyện ngắn, tôi lại được cầm trên tay quyển sách “Sương khói quê nhà” lần này Nguyễn Nhật Ánh xuất hiện với thể loại mới toanh, nhưng vẫn mang đậm phong cách của ông Nguyễn Nhật Ánh kể về tuổi thơ của mình, về những thứ rất quê nhà, cây cỏ, hoa lá một chút đồ ăn, thức uống, một cái cây, một ngôi nhà tỏa khói mong manh... Nhưng thứ ấy góp thành thứ tình quê ấm áp và sống âm ỉ trong tim tác giả bao năm tháng.
Tuổi thơ đó là của Nguyễn Nhật Ánh, quê hương đó là của Nguyễn Nhật Ánh, nhưng ai đã đọc rồi sẽ đều cảm nhận được quê hương mình trong đó.