Đầu năm Ất Mùi 1955, Hồ Chủ tịch đến thăm Trung đoàn 141, Sư đoàn 312 đang mang danh hiệu Sư đoàn Chiến Thắng bấy giờ đang đóng quân tại Bắc Ninh.
Người đi thăm nhà ăn, nhà bếp, nơi ở của cán bộ, chiến sĩ trong đơn vị. Hòa bình trên nửa nước chưa được một năm, nhân dân và Chính phủ cũng chưa có điều kiện để cải thiện đời sống cho bộ đội. Quân và dân vừa mới bước chân từ trên rừng xuống đồng bằng, xuống biển, cũng vừa mới đồng cam cộng khổ hôm nào. Chắc là Chủ tịch nước đã thấy trong "xây dựng chính quy, hiện đại" là khẩu hiệu của đơn vị, có cái gì đó "chưa ổn" nên Người nhắc nhở:
- Ta còn nghèo, nhưng cán bộ đừng ỷ vào cái nghèo mà lơ là việc chăm sóc bộ đội. Có ít mà cán bộ hưởng cả để chiến sĩ không có thì như thế là không biết thương yêu chiến sĩ...
Ít ai biết là sáng 30 Tết năm đó, năm hòa bình đầu tiên Bác Hồ đã mời toàn đội cảnh vệ, những chiến sĩ bảo vệ Bác trên Việt Bắc đến ăn cơm Tết với Chủ tịch nước.
Có anh em đến đúng giờ, nhưng nhiều người lại muốn đến sớm để được gặp Bác lâu hơn mặc dù nghĩ rằng chưa đến giờ chắc Bác cũng chưa có mặt.
Tới nơi, chủ nhà là Bác đã chờ khách từ rất sớm. Bác niềm nở, vui mừng bắt tay từng chiến sĩ hỏi:
- Các chú đi đủ cả chứ! Sao ít thế?
Đồng chí phụ trách thưa:
- Thưa Bác, có mấy đồng chí ở xa, được tin không về kịp ạ.
Bác nói:
- Bác sẽ đón tiếp các chú ấy sau.
Khi mọi người ngồi vào bàn, Bác đứng lên:
- Tết năm nay, Bác mời các chú đến ăn Tết với Bác cũng như mọi năm trên Việt Bắc thôi...
Bác tự tay bưng đĩa thức ăn ngon nhất đi vòng quanh bàn, sẻ vào bát từng người. Bữa cơm Tết có đủ các món ăn dân tộc cổ truyền. Bác giục các chiến sĩ lúc thì gắp giò, lấy miến, khi thì xắn bánh chưng...
Bác nhìn vào các chiến sĩ vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ... Có anh hồi tưởng:
- Thưa Bác, Bác có nhớ năm nào, đêm 30 Bác vác một bị cam sang chia cho các cháu không ạ?
- Năm 1949 đấy.
Rồi Bác nói:
- Hôm nay là ngày Tết Nguyên đán. Bác cháu ta cùng vui Tết và cùng nhau nhớ lại những ngày gian khổ trên núi rừng Việt Bắc...
"Những ngày gian khổ" trên Việt Bắc là những năm kháng chiến chống Pháp, những tháng, năm chỉ có cơm gạo hẩm, muối tranh... Bác cháu có ngày tránh địch không một hạt cơm vào bụng, Bác đã ăn ít, công việc nhiều người đen sạm đi, anh em nhìn Bác mà rưng rưng nước mắt. Thế mà, có cái gì ngon cũng nhường, cũng chia, mình chỉ giữ phần ít, nhiều nhất là cũng bằng mọi người.
(Trích "Bác Hồ viên ngọc quý của mọi thời đại". Sách hiện đang sẵn sàng phục vụ tại Thư viện tỉnh Đồng Tháp. Phòng đọc: KAVL17.8376, Phòng mượn: MEVV16.5052 - 5053)