Những ai đã trải qua kháng chiến chống Mỹ ở Hà Nội, đều biết "cơm độn". Độn mỳ sợi là sang nhất. Độn ngô cám, độn mỳ bột, độn bo bo - cái "anh" này quá lắm, giã, ngâm, luộc trước rồi nhưng vẫn khó tiêu.
Biết nhân dân, cán bộ bắt đầu phải ăn độn, Bác bảo:
- Các chú thổi cơm độn cho Bác. Nhân dân, cán bộ ta ăn độn bao nhiêu phần trăm, độn cho Bác từng ấy, giống như cán bộ với dân.
Năm ấy Bác đã 75 tuổi rồi, anh em nhìn thấy Bác ăn độn mà xót quá, nước mắt cứ chực chảy. Mấy ngày sau, mới thưa với Bác là có quy định cụ già trên bảy mươi tuổi không phải ăn độn, xin Bác đừng ăn độn nữa.
Bác lại nói:
- Không! Bác cũng nhiều tuổi, nhưng Bác còn khỏe. Thế thì Bác theo cán bộ. Cán bộ thế nào thì Bác thế ấy. Cứ thổi tiếp đi cho Bác ăn.
Anh em xay ngô cho thật nhỏ, độn "gọi là". Nhưng Bác biết, bảo:
- Năm mươi phần trăm kia mà.
Lại nghĩ cách lấy bột mỳ làm bánh. Bác chỉ ăn một bát cơm còn lại ăn một cái bánh mỳ, không bao giờ ăn toàn cơm. Đi công tác cũng nắm cơm độn hoặc mang toàn bánh mỳ theo. Chỉ có bát canh nóng là cho vào phích mà thôi .
(Trích "Bác Hồ viên ngọc quý của mọi thời đại". Sách hiện đang sẵn sàng phục vụ tại Thư viện tỉnh Đồng Tháp. Phòng đọc: KAVL17.8376, Phòng mượn: MEVV16.5052 - 5053).