Vào một ngày mùa đông năm 1950, Hội Liên hiệp Phụ nữ Cứu quốc toàn quốc mở Đại hội. Đại biểu phụ nữ các liên khu, suốt từ Bắc đến Nam, miền xuôi, miền núi hăm hở băng rừng, lội suối trèo đèo, vượt qua các đồn bốt giặc... về Đại hội.
Đại hội tổ chức tại một địa điểm thuộc huyện Đại Từ tỉnh Thái Nguyên. Lần Đại hội này, tôi được vinh dự đi trong đoàn đại biểu tỉnh Hà Giang thuộc Liên khu 10.
Mấy ngày Đại hội trời râm mát. Nhà hội trường được dựng trong rừng, núp mái dưới những tán cây rộng, kín đáo. Trong hội trường, các đoàn đại biểu say sưa báo cáo thành tích và suy nghĩ đóng góp ý kiến với Đại hội.
Bỗng một hôm trời hửng nắng. Sắc nắng vàng phơn phớt. Bầu trời trong xanh biêng biếc. Những đám mây xốp trắng bồng bềnh lờ lững trên nền trời. Trong tiết trời mát mẻ chợt có tiếng reo:
- Bác đến! Bác Hồ đến! Bác Hồ muôn năm!...
Cả hội trường dậy lên tiếng vỗ tay, tiếng cười, tiếng reo vui vang cả khu rừng. Các đại biểu đều đứng dậy, hàng trăm con mắt tươi cười nhìn về phía cửa – nơi Bác vào. Những gương mặt hân hoan rạng rỡ. Đại biểu ngồi ở phía dưới hội trường nhích dần lên để được trông rõ Bác. Tôi ngồi ở hàng ghế những đại biểu được biểu dương của đại hội nên thấy Bác rất rõ. Tôi đứng ngây người nhìn Bác, chốc chốc kêu lên: “Bác! Ôi Bác!”... lòng rộn ràng sung sướng. Thật có niềm vui nào hơn niềm vui tôi được gặp Bác như thế này?
Bác tươi cười bước vào hội trường. Bác đi đôi dép cao su, mặc quần âu, áo bốn túi bằng vải kaki xanh nhẹ đã bạc màu. Có nhiều anh, nhiều chị đi sau Bác, nhưng giữa bầu không khí bấy giờ, tôi không nhớ rõ là có những ai. Bác vẫy tay chào mọi người. Dáng đi của Bác nhanh nhẹn. Đôi mắt Bác sáng và tinh lạ thường. Hội trường vẫn vang lên những tràng pháo tay và những tiếng gọi thân thương:
- Bác! Bác Hồ!...
Bác đi vào ngồi ở hàng ghế giữa trên cùng. Bác quay mặt xuống phía hội trường hỏi:
- Có đại biểu miền núi không? Các cô miền núi ở đâu?
- Thưa Bác có ạ! Thưa Bác đây ạ!
Nhiều chị thưa và trỏ vào tôi để giới thiệu với Bác. Các chị kéo tôi lên ngồi gần Bác. Vài chị khôn khéo tự khai là đại biểu miền núi và nhanh nhẹn ngồi gần tôi để trông thấy Bác được rõ hơn. Tôi đang bối rối thì vừa lúc Bác bảo:
- Cô là đại biểu miền núi thì lên đây.
Bác vừa nói vừa chỉ chỗ cho tôi ngồi. Tôi rất hồi hộp nhưng được Bác khuyến khích lại được các chị ủng hộ, tôi bước lên ngồi gần Bác. Bác hỏi:
- Cô ở đâu?
- Thưa Bác, cháu là đại biểu Hà Giang ạ.
- Dân tộc gì?
- Cháu dân tộc Tày ạ! – tôi thưa.
Bác gật đầu, gương mặt Bác rất vui. Bác hỏi tiếp:
- Phong trào phụ nữ trên ấy thế nào?
- Thưa Bác, phong trào phụ nữ ở Hà Giang mới phát triển được ở thị xã và ba huyện là Bắc Quang, Vị Xuyên và Hoàng Su Phì ạ!
Bác khen thế là tốt và khuyên cần cố gắng phát triển thêm các huyện khác; chú ý phát triển đối với chị em vùng cao, chị em là dân tộc ít người. Xong Bác hỏi:
- Chị em làm những việc gì?
- Thưa Bác, chúng cháu vận động chị em sản xuất, ủng hộ bộ đội, đóng góp lương thực cho Nhà nước; giáo dục chị em đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau...
Tôi trả lời được trôi chảy. Bác cười khen ngợi. Xong Bác nói chuyện với chúng tôi. Bác nói ngắn gọn, giọng rõ ràng, lời lẽ giản dị, mộc mạc, dễ hiểu. Bác biểu dương, động viên Đại hội. Bác nói cuộc trường kỳ kháng chiến chống Pháp của toàn Đảng toàn dân ta đã thu nhiều thắng lợi. Chị em phụ nữ các dân tộc đã làm được nhiều việc, góp phần quan trọng cho cuộc kháng chiến. Muốn cho cuộc kháng chiến mau đến thắng lợi và thắng lợi to lớn hơn, chị em phải sản xuất giỏi. Bác khuyên chị em chúng tôi làm tốt công tác phụ nữ, vận động chị em các dân tộc thi đua tốt. Bác hỏi:
- Chị em có làm được như thế không?
- Thưa Bác có ạ! Thưa Bác có ạ...
Cả hội trường vang lên lời đáp. Bác cười. Nụ cười của người cha, ngọt ngào và phúc hậu. Bác nhìn chị em với đôi mắt trìu mến và yêu thương. Bác gần gũi với mọi người quá. Các chị miền Nam, miền Bắc, miền núi, miền xuôi chưa được gặp Bác, lần này được trông thấy Bác, chắc thỏa lòng bao ngày mong ước. Tôi đã được gặp Bác hai lần: Lần đầu được đến thăm Bác tại một ngôi nhà sàn ở Khuối Lịch – Tân Trào. Lần ấy Bác bị mệt. Lần thứ hai tại vườn hoa Ba Đình vào ngày mồng 2 tháng 9 năm 1945. Bác đứng trên lễ đài đọc bản tuyên ngôn độc lập. Giọng Bác ấm áp truyền đi khắp nơi. Bác đem niềm vui lớn đến mọi miền của đất nước. Lần này tôi thấy Bác khỏe hơn, da dẻ hồng hào. Nhưng tóc Bác đã điểm nhiều sợi bạc trắng. Tôi chạnh lòng: “Ôi Bác mình đã cao tuổi rồi!”. Càng nghĩ về Bác, tôi càng thương kính Bác. Bác là niềm tin, là ánh sáng soi đường cho chị em phụ nữ các dân tộc.
Tôi mải ngồi suy nghĩ về Bác, hội trường dậy lên những tràng pháo tay. Giật mình, tôi ngước mắt nhìn lên thì Bác đã bước ra ngoài hội trường cùng các đoàn đại biểu chụp ảnh kỷ niệm. Tôi sung sướng cùng đoàn đại biểu Hà Giang được chụp ảnh với Bác. Chụp ảnh xong, Bác đi thăm chỗ ở, nhà ăn của đại biểu.
Bác đến Đại hội Phụ nữ lần ấy chỉ trong một thời gian rất ngắn, nhưng Bác đã để lại tình thương yêu của lãnh tụ đối với chị em phụ nữ cả nước. Bác bận trăm công nghìn việc, nhưng Bác vẫn quan tâm, lo lắng đến phong trào phụ nữ. Bác động viên Đại hội làm tốt công tác phụ nữ.
Lê Minh Cầm
(Theo: Bác Hồ với sự tiến bộ của phụ nữ Việt Nam)
Trích “Những chuyện kể về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh” trang 32 - 36. Sách hiện đang sẵn sàng phục vụ bạn đọc tại Thư viện tỉnh Đồng Tháp: Phòng đọc tại chỗ: KEVV16.1784; Phòng mượn: MEVV16.4856 - 4857.