Sau khi Pháp rút quân khỏi Hà Nội, trên đường công tác, Hồ Chủ tịch ghé thăm một thôn nhỏ, nguyên là làng nằm trong vùng du kích của ta. Đồng bào, già trẻ, trai gái ùa ra đón Bác. Bác hỏi thăm, trò chuyện với mọi người và chia kẹo cho các cháu nhỏ.
Một cháu gái chừng năm sáu tuổi, tay cầm kẹo, đứng nhìn Bác không chớp mắt. Bác âu yếm, bảo:
- Ăn kẹo đi cháu.
- Cháu để phần mẹ cháu ạ.
Một cán bộ cùng đi với Bác liền lấy thêm một phần kẹo trao cho cháu, và nói:
- Cháu ăn phần kẹo này, còn phần kia dành cho mẹ.
Cháu Bé vẫn không ăn mà trân trân nhìn Bác. Bác lại nhắc:
- Cháu ăn kẹo đi.
- Cháu chờ mẹ cháu cùng ăn ạ.
Nghe cháu nói dễ thương Bác Hồ cúi xuống vuốt tóc cháu, hỏi:
- Cháu tên là gì?
- Mẹ cháu gọi cháu là Chiến ạ.
Bác gật đầu, nhắc lại:
- Tên cháu là Chiến?
- Mẹ cháu bảo phải đuổi hết giặc đi mới sống được nên gọi là cái Chiến.
Bác kéo cháu bé vào lòng. Một cụ già trong làng bèn kể cho Bác nghe tình cảnh của gia đình cháu. Ông cháu bị Pháp bắt đi phu, không trở về. Bố cháu bị Pháp giết khi cháu vừa chào đời. Mẹ cháu vừa sản xuất nông nghiệp, nuôi con, vừa tham gia đánh giặc, vì vậy cháu rất quý mẹ.
Bác Hồ rất xúc động, khuyên bà con chăm sóc các cháu và gia đình thương binh, liệt sĩ.
- Bác ơi, cháu lớn lên còn giặc để đánh không?
Bác vúi xuống, thơm lên trán cháu, nhẹ nhàng nói:
- Bác chỉ muốn các cháu được học hành, lớn lên xây dựng đất nước.
An Quân
(Theo: Kể chuyện Bác Hồ, tập 5)
Trích “Những chuyện kể về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh” trang 10. Sách hiện đang sẵn sàng phục vụ bạn đọc tại Thư viện tỉnh Đồng Tháp: Phòng đọc tại chỗ: KEVV16.1784; Phòng mượn: MEVV16.4856 - 4857.