Một buổi chiều nắng đẹp, đoàn chúng tôi được vào thăm Bác. Tất cả chúng tôi ai nấy đều reo lên sung sướng. Giây phút ấy làm tôi sống lại buổi lên đường ra thăm miền Bắc và nhớ lại lời dặn của bà con quê hương lúc ra đi: “Nếu được vinh dự được gặp Bác Hồ thì phải nhìn thật kỹ, nghe cho thật rõ lời của Bác Hồ về để kể lại cho bà con, cô bác thỏa lòng mong ước nghen”.
Xe dừng lại trong sân vườn Phủ Chủ tịch. Trống ngực tôi đánh rộn lên trong giây lát chờ đợi gặp Bác.
- Bác! Bác! Chúng tôi reo lên khi Bác từ trong nhà bước ra. Phút đầu tiên gặp Bác, tôi lặng người bàng hoàng và tưởng như mình đang sống trong giấc mơ tuyệt đẹp.
Tôi cùng với các anh hùng Vai quá xúc động chưa kịp đi tới, anh em khác trong đoàn cố đi chầm chậm nhường đồng chí Vai và tôi lại gần Bác trước. Đồng chí Vai và tôi cứ ôm chặt lấy Bác mà nghẹn ngào, nức nở. Anh em trong đoàn bấy giờ cũng đến ùa vào quây lấy Bác thành một khối, sáu Bác cháu siết tay nhau không rời. Bác nhìn thật kỹ khuôn mặt từng người và trìu mến hôn lên đầu, lên má chúng tôi. Chúng tôi ai cũng vui sướng, cảm động. Một lát sau tôi mới bình tĩnh thưa:
- Bác ơi! Chúng cháu nhớ Bác quá. Đồng bào miền Nam nhớ Bác quá!
Bác âu yếm nhìn chúng tôi và bằng một giọng ấm áp:
- Bác mong các cháu lắm! Bác nhớ đồng bào miền Nam lắm! Kìa sao cháu lại khóc? Bác cháu ta gặp nhau thì phải vui chứ!
Những lời chan chứa yêu thương ấy của Bác càng làm chúng tôi xúc động, nghẹn ngào hơn.
Bác cùng chúng tôi đến một dãy bàn đặt ở giữa vườn, đã bày sẵn bánh kẹo, hoa quả. Bác thân mật nói:
- Bây giờ Bác cháu ta ngồi đây nói chuyện. Mời các cháu ăn kẹo.
Bác quay sang tôi và trìu mến hỏi:
- Cháu có khỏe không? Mỗi bữa cháu ăn được mấy chén cơm?
Nghe Bác nói chén cơm tôi hơi thảng thốt vì không ngờ Bác thuộc tiếng gọi địa phương Nam Bộ. Tôi chậm rãi thưa với Bác:
- Dạ thưa Bác, cháu khỏe. Bình thường mỗi bữa cháu ăn được hai chén. Có hôm mệt cháu ăn được một chén.
Bác cười:
- Cháu ăn ít thế thôi à? Cháu phải ăn khỏe để đánh thắng giặc Mỹ chứ!
Bác chỉ chị Hồ Thị Bi ngồi bên:
- Cô Bi phải trông nom các cô chác chú ấy ăn ngủ cho tốt nhé.
Chị Hồ Thị Bi đứng dậy:
- Thưa Bác vâng ạ.
Bác lại hỏi tiếp:
- Cô Út Tịch có khỏe không?
- Dạ, chị Út vẫn khỏe. Cháu xin thưa với Bác, chị Ba Định, chị Út Tịch và tất cả các cô bác, anh chị trong mặt trận và bộ đội giải phóng cùng đồng bào quê hương kính chúc Bác mạnh khỏe sống lâu.
Bác vui vẻ hỏi:
- Cháu xem Bác có khỏe không nào?
Tôi ngước lên nhìn Bác thưa:
- Dạ, được gặp Bác, thấy Bác hồng hào, khỏe mạnh cháu mừng quá. Ở trong Nam bà con nghe đài Hà Nội, chỉ mong hoài nghe tiếng Bác nói, nhất là vào đêm giao thừa hàng năm, để dõi theo sức khỏe của Bác.
Bác cười:
- Mỗi năm thêm một tuổi Bác cháu ta càng lớn, càng mạnh. Các cô các chú càng đánh thắng giặc Mỹ, Bác càng khỏe mạnh, sống lâu.
Bác tiếp tục hỏi chuyện từng anh em trong đoàn: Anh Vai, các anh Huỳnh Văn Đảnh, Trần Dưỡng và Lê Chí Nguyện. Bác hỏi tỉ mỉ về tình hình chiến đấu, sản xuất của chiến sĩ, đồng bào, tình hình đời sống của các tầng lớp nhân dân ở vùng giải phóng, vùng tạm bị địch chiếm và cả vùng của đồng bào Thượng nữa.
Hỏi hết anh em trong đoàn, Bác vui vẻ nhìn sang tôi:
- Bây giờ cháu Kiều kể chuyện cho Bác nghe nào!
Từ nãy đến giờ tôi vẫn ngồi bên Bác, chăm chú ngắm nhìn Bác, nghe Bác hỏi, tôi vội thưa:
- Dạ thưa Bác, được gặp Bác, cháu mừng quá, có bao nhiêu chuyện định nói với Bác nhưng cháu quên hết.
Bác cười nói:
- Cháu nhớ bao nhiêu thì nói bấy nhiêu.
Tôi báo cáo thêm với Bác về tình hình chị em phụ nữ đấu tranh chính trị và đánh du kích, về những gương các em thiếu nhi ở miền Nam dũng cảm cùng với cô bác đánh giặc, lập được nhiều thành tích vẻ vang.
Bác gật đầu tỏ ý rất vui mừng. Bác nói:
- Cuộc kháng chiến của đồng bào miền Nam ta chống giặc Mỹ xâm lược là toàn dân, toàn diện. Trẻ, già, gái trai đều đánh giỏi, sản xuất giỏi. Đấu tranh chính trị và đấu tranh vũ trang đều giỏi.
Chúng tôi vui sướng được chụp ảnh chung với Bác. Chụp ảnh vừa xong, đồng chí Huỳnh Văn Đảnh ôm hôn Bác, anh nói:
- Cháu xin hôn Bác, phần của đồng bào và bộ đội Giải phóng miền Nam trao nhiệm vụ cho cháu.
Tiếng cười giòn giã lại vang lên trong khu vườn nhà Bác.
Ra về, tôi cứ ngẫm nghĩ lời Bác dạy: “Các cô các chú đánh thắng giặc Mỹ, Bác càng mạnh khỏe”. Lời Bác cứ thấm sâu vào tim óc tôi. Quả vậy, muốn rút ngắn đường dài thì phải đánh nhanh, muốn Bắc Nam mau sum họp một nhà, muốn được đón Bác Hồ thì chỉ có một con đường là đánh thật mạnh để mau chiến thắng giặc Mỹ xâm lược.
Chiều mồng 2 tháng mười hai năm 1965, Bác cho tôi cùng đi với Bác và Thủ tướng Phạm Văn Đồng đến thăm Đại hội những người xuất sắc trong phong trào “Ba đảm đang” của phụ nữ Thủ đô Hà Nội.
“Bác đến, Bác đến”, tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Tôi theo chân Bác lên phía Đoàn Chủ tịch của Đại hội. Bác vui vẻ nói với các đại biểu:
- Hôm nay Bác dẫn cô bé này đến thăm Đại hội. Các cô có biết cô bé này là ai không?
Tiếng reo hò mừng rỡ được gặp Bác vẫn vang dậy. Mọi người chưa kịp trả lời thì Bác đã giới thiệu tôi. Những lời thân mật của Bác làm cho tôi vừa cười vừa ứa nước mắt.
Bác tiếp tục nói chuyện với Đại hội. Thay mặt Trung ương Đảng và Chính phủ, Bác khen Phụ nữ Thủ đô đã đạt được những kết quả tốt trên các mặt trận sản xuất, công tác phục vụ chiến đấu trong phong trào thi đua “Ba đảm đang”.
Bác thân mật tự tay trao huy hiệu của Người cho bảy chị em có nhiều thành tích xuất sắc và hỏi các đại biểu:
- Có cô nào còn muốn Bác thưởng huy hiệu nữa không?
Tất cả đều giơ tay lên một loạt và phấn khởi đáp vang:
- Thưa Bác có ạ.
Bác cười và bảo:
- Bác sẵn sàng thưởng huy hiệu cho các cô, nhưng các cô phải làm tốt hơn nữa phong trào “Ba đảm đang”.
Bác kể cho Đại hội nghe những gương chị em phụ nữ hoạt động đầy hi sinh, gian khổ trong thời kỳ bí mật và một vài nét về thành tích rực rỡ của phụ nữ miền Nam đánh thắng giặc Mỹ và xây dựng khu giải phóng.
Xong Bác dịu dàng hỏi Đại hội:
- Phụ nữ miền Nam rất anh dũng, rất đảm đang, vậy phụ nữ miền Bắc có sẵn sàng thi đua với phụ nữ miền Nam không?
Cả hội trường vang dậy lời đáp sôi nổi đầy khí thế:
- Thưa Bác, có ạ.
Lời Bác đầm ấm thấm sâu vào lòng người:
- Dân tộc Việt Nam là dân tộc anh hùng, thanh niên Việt Nam là thanh niên anh hùng, phụ nữ Việt Nam là phụ nữ anh hùng. Hai nghìn năm trước đây ta có các anh hùng: Hai Bà Trưng, Bà Triệu. Trong cách mạng giải phóng dân tộc, trong kháng chiến chống Pháp trước kia và trong kháng chiến chống Mỹ ngày nay ta càng có nhiều anh hùng là phụ nữ. Trên thế giới chưa có nơi đâu phụ nữ làm Phó Tổng tư lệnh như ở miền Nam nước ta. Thi đua với phụ nữ miền Nam là đẩy mạnh sản xuất, thực hành tiết kiệm, không sợ gian khổ, không sợ hi sinh, khó khăn đến mấy chúng ta cũng vượt qua được và nhất định chúng ta đánh thắng giặc Mỹ xâm lược.
Chúng tôi ghi lòng tạc dạ những lời dạy bảo quý báu của Bác.
Được gặp Bác và gặp chị em phụ nữ Hà Nội, lòng tôi vui mừng quá đỗi. Sau bao nhiêu năm chiến đấu gian khổ và chiến thắng vẻ vang, chúng ta mới được sum họp như ngày hôm nay. Ở giữa lòng thủ đô, tôi nghĩ đến một ngày đẹp nhất: Bác sẽ vào thăm miền Nam và thăm Đại hội của chị em phụ nữ Sài Gòn trong niềm vui chiến thắng.
Tạ Thị Kiều kể, Ngọc Bích ghi
(Theo Những kỷ niệm sâu sắc của phụ nữ Việt Nam với Bác Hồ)
Trích “Những chuyện kể về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh” trang 122 - 128. Sách hiện đang sẵn sàng phục vụ bạn đọc tại Thư viện tỉnh Đồng Tháp: Phòng đọc tại chỗ: KEVV16.1784; Phòng mượn: MEVV16. 4856-4857.