Lần ấy, trên đường đi thăm bà con nông dân xã Gia Thượng (Gia Lâm, Hà Nội), xe Bác đi qua trường Sĩ quan Hậu cần. Lúc bấy giờ, Cán bộ, học viên chiến sĩ ùa ra cổng mời Bác vào thăm. Có anh còn níu áo khoe: “Thưa Bác, trường cháu có nhiều thành tích tăng gia ạ”. Ý chừng nói thế để Bác hài lòng, để Bác hiểu việc trường được Bác đến thăm cũng xứng đáng.
Vào sân trường, Bác ra hiệu cho mọi người ngồi xuống rồi hỏi:
- Các cô, các chú có thi đua đạt được nhiều thành tích không?
Nhiều tiếng “có”, “có” ồn ào. Một cán bộ đứng dậy:
- Thưa Bác! Chúng cháu tăng gia giỏi nhất toàn quân về chăn nuôi và trồng rau đấy ạ!
Bác gật đầu, hỏi thăm:
- Ở vùng này có mấy đơn vị đóng quân?
- Dạ, có thông tin, cao xạ... 6, 7 đơn vị...
- Thế các đơn vị ấy tăng gia có giỏi như các chú không?
- Thưa Bác, không ạ! Chúng cháu nhất đấy ạ!
Bác cười hóm hỉnh, rồi lắc đầu:
- Chỉ biết thi đua một mình, không giúp đỡ bạn. Thế mà cũng khoe!
Tất cả mọi người ngồi im re. Anh chàng khoe với Bác, không tìm được nơi nào để độn thổ”.
(Trích Bác Hồ - tấm gương sáng mãi. Khiêm tốn, trang 73. Sách hiện đang sẵn sàng phục vụ tại Thư viện tỉnh Đồng Tháp. Phòng mượn: TAVL19. 4116 - 4117)