Page 141 - ke di tru di tim chat xam
P. 141

Nguyễn Phước Thảo


                                                   đêm   nó  huýt  sáo  y  như  tiếng  người
                                                   nghe  mà  sởn  da  gà.
                                                      Hắn  quay  nhìn  Phú:
                                                      -  Muôn  nó  cắn  mày  thì  dễ  ợt.  Bắn
                                                   con  rắn,  đập  gãy  chừng  ba  đô't  sông
                                                   là  nó  đâu  có  bò  được,  chỉ  nằm  ngóc
                                                   đầu há  miệng chờ táp  thôi.  Tao bỏ  nó
                                                   vô  cặp  của  mày,  vô  túi  quần  mày  và
                                                   bỏ  vô  cả  cổ cái áo  mà  mày  đang mặc,
                                                   nó cắn một cái là mày chầu Diêm vương
                                                   liền.  Bất quá  tao ở tù vài năm là  cùng,
                                                   còn mày thì tao cắt hộ  khẩu chuyển đi
                                                   luôn.  Mày ngu chưa  từng thấy, tại sao
                                                   mày cứ muốn chơi tao.  Mày  đánh tao,

                                                   mày  có  té  vàng,  té  bạc  gì  không  hay
                                                   mày  muốn  chết  vì  rắn  cắn.
                                                     Và  hắn  cười  cười  nói  như  đùa:
                                                     -  Tao  nói  cho  mày biết nghen  Phú.
                                                  Tao biết mày có  bạn bè  đông,  tao  mà
                                                  có  bị thằng nào  ở thị xã  này  đánh thì
                                                  tao tính sổ với mày đó.  Quê  tao không
                                                  thiếu  gì  rắn  độc  đâu,  thừa  để  tao  rải
                                                  trên  lối  đi  của  mày.
                                                     Phú  "lạnh  ngắt"  cười  gượng:

                                                                     142
   136   137   138   139   140   141   142   143   144   145   146