Page 193 - ke di tru di tim chat xam
P. 193
Nguyễn Phước Thảo
Thời gian, trôi qua thật nặng nề.
Hắn vẩn ôm cái chân của Ngân mà
nút máu rồi nhổ ra. Chân Ngân bây
giờ xanh ngắt. Cả bọn chúng tôi chỉ
biết ngồi đó chịu trận không biết phải
làm gì. Thời gian từng khắc, từng .khắc
trôi qua nặng nề. Ngân chìm dần trong
cơn mê man, không còn láp giáp nữa.
Tôi thấy hình như tử thần đang rình
rập đâu đây. Không khí buổi sáng
sao mà ảm đạm thê lương, bầu trời
như thấp xuống trỉu oằn, chồng chất
ưu tư, Rồi đến Sơn, hắn cũng mê man
bất tỉnh như Tuyết Ngân.
Cha Sơn lao vào như cơn lốc. Chỉ
sau một thoáng ông quyết định chở
cả hai đứa ra nhà,vì theo lời ông nói,
mẹ Ngân đang trên đường đi lên, đi
bằng xe cấp cứu của bệnh viện. Uyển
đang ra đón xe ở ngả ba Tam Nông.
Xe câp cứu chắc đi với vận tốc kinh
hồn lắm, vì chưa được một giờ mà xe
đã đến nhà của Sơn. Vì đã được báo
trước nên trên xe có đủ cả thuốc giải
độc tô" và nước truyền cấp cứu.
194