Page 47 - ke di tru di tim chat xam
P. 47
Iguyễn Phước Thảo
- Vậy bạn chỉ cho tôi biết chỗ để
tôi tìm bạn dễ hơn.
Tôi đáp ậm ờ cho qua chuyện rồi
lật tập ra cọi lại bài. Hắn cũng về
chỗ ngồi. Tôi hay tự ty khi nghe ai
đó nhắc đến gia đình mình. Nhà thì
nghèo, mẹ phải buôn tần bán tảo nên
tôi ngoài giờ học còn phải giúp mẹ
• khối việc. Đi học về là phải nấu cơm,
đêm tranh thủ phụ rửa chén bát cho
mẹ bán ăn.
Tôi cung biết phận mình nghèo nên
rất ít dám phát biểu trước chúng bạn
trong lớp. Nhờ học hành cũng được
nên dù không trọng chúng cũng không
coi thường tôi, thật tình tôi sống cũng
biết thân biết phận lắm.
Những lúc sau này, lúc tôi thấy mình
càng ngày càng thích Ngọc Uyển thì
tôi lại càng thấm thìa thân phận của
một thằng học sinh nghèo. Có lẽ tuổi
chúng tôi càng lớn nên sự cách biệt
càng thêm xa, chứ năm ngoái tôi với
Uyển rất thân nhau, đi học về chúng