Page 130 - toi em va sen
P. 130

đời mình như khúc sông trôi
                           hết sâu cạn đến lở bồi mà em
                           cười sao chẳng chịu cười thêm

                           cho dù mai mốt ngửa nghiêng đất trời



                           ai mặc cả ai chào mời
                           mình ra giá chẳng có lời xuống lên

                           đời mình như thế đời sen

                           nấp trong những luống đất phèn tỏa hương


                           giản đơn cây lá nhà vườn

                           muốn xin an phận thủ thường được đâu

                           trót đời sen phải phô màu
                           trót đời sông xin đục ngầu phù sa.







                           130     HỮU  NHÂN
   125   126   127   128   129   130   131   132   133   134   135