V
ta ngồi nhìn những chuyện đời
lăn lông lốc những nụ cười nghẹn ngăn
đành rằng đèn chẳng sáng chân
nỡ soi nhau đến tận hằng hà đau
ta ngồi ngẫm tới mai sau
còn bao nhiêu những lao đao đang chờ
long đong hết nửa đời mơ
nửa còn lại xin chớ ngờ vực nhau.
'\ K . V _
(£ o/ỉ/ỉ/ 41