Tặng anh Nguyễn Lệ Ba
ăn dâu tằm biết nhả tơ
có người ăn cả giấc mơ đói nghèo
thương nhau thương cả gieo neo
đến đành đoạn đến trả treo ân tình
từ hoàng hôn tới bình minh
ta ngồi gặm nỗi đau mình đáu ta
thôi đành mặc kệ xót xa
trời không tha ta tự tha phận mình.