Page 130 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 130
Tuổi trẻ từ Đồng Tháp mười đến Thành phố mang tên Bác hồ 129
mới làm cho tôi đau, bởi biết rồi đây Má phải nặng gánh lo
thêm trong khi đồng ra đồng vô đang hết sức eo hẹp, chớ còn
cái chuyện chống hay không chống, đuổi học hay không đuổi
học, hình như chẳng ngứa ngáy gì đối với tôi.
Lúc đó Bà già có sang được một sạp vải trong nhà lồng chợ
Cần Thơ, sáng ra bán đến chiều tối mới về. Ngoài ra còn sắm
máy may để tranh thủ thời gian ban đêm may mùng bán. Lại
cũng giống như trước đây, vì không có vốn liếng, Má phải đi vay
mượn và hốt hụi để có tiền làm ăn và lo cho cuộc sống của cả
nhà, từ tiền ăn mặc, chợ búa, học hành cho các con, tiền thuê
nhà, tiền điện nước, tất thảy đều do một tay Má cáng đáng. Mà
theo tôi nhớ thì hình như lúc này Ba tôi không làm gì ra tiền, chỉ
có hai chuyến đi làm ăn nhưng đều thất bại. Lần đầu, không biết
Ông tìm hiểu thị trường thế nào mà đi mượn tiền lên Bảo Lộc
mua trà về để bán cho các tiệm của người Tàu ở Cần Thơ. Cũng
không biết có phải do loại trà đó không hợp “gu” của người Tàu,
hay là họ đã có đường dây riêng, nên mua về hỏi chỗ nào họ
cũng lắc đầu, mà trà thì đâu có dễ bảo quản, nên được một thời
gian thì nó nổi mốc, đành phải đổ bỏ hết. Một lần khác, khi vô
Mỹ Quý thăm bà con, lúc trở ra ông tìm mua ở đâu đó được một
số tiền xưa bằng bạc thật, đem cất giấu trong ghe, định mang về
bán lại cho các tiệm thợ bạc, nhưng khi từ vùng kháng chiến đi
ngang qua trạm gác thì chẳng may gặp đúng thằng Nam trung
đội trưởng Hòa Hảo vốn là người ở chợ Cao Lãnh, nó biết rõ
trong nhà có mấy người con đang tham gia kháng chiến ở Đồng
Tháp Mười nên nó lục soát và nhân cơ hội chiếm đoạt hết số
tiền xưa đó, rồi còn ra tay đánh đập ba tôi một cách hết sức dã
man đến đỗi khi về đến nhà thì Ông phải bò chớ không thể đi
đứng gì được. Và tất nhiên số nợ từ hai chuyến làm ăn thất bát
đó lại cũng dồn hết lên đôi vai má lo liệu gánh trả.