Page 133 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 133

132  Khi Tổ quốc gọi


           thám Cần Thơ là Ông Cò. Nhưng anh ta chỉ mới loạng choạng
           chớ đâu có bị xây xát gì, đúng là ỷ mặt mật thám nên làm phách!

           Sau khi anh ta bỏ đi, nhìn lại chiếc đạp thì hỡi ôi cái pê-đan
           đã bị cong. Tôi đành phải đẩy nguyên chiếc xe về trả cho anh
           Thường chớ biết đến đâu mà sửa, mà dù có muốn sửa cũng đâu
           có tiền. Nhìn thấy chiếc xe, anh chau mày và lắc đầu tỏ vẻ bực

           dọc nhưng chẳng nói gì. Tôi thật ân hận, nhưng cái cau mặt lắc
           đầu của anh càng khiến tôi ngượng ngùng xấu hổ.

               Thế nhưng trong cái xã hội giàu có mà tôi có nhiều dịp tiếp
           xúc đó lại có một trường hợp đặc biệt khiến tôi thật sự bất ngờ,
           đó là câu chuyện về gia đình ông bà Xã Long, người đang cho

           gia đình chúng tôi thuê nhà. Ông chồng là Tây lai, tên thật là
           Antoine Long, là chủ hãng xe đò An-tôn, có ba, bốn chiếc chạy
           đường Sài Gòn - Cần Thơ. Ông để bộ râu rậm giống y bộ râu
           của thống chế Pétain, trông rất dữ dằn nhưng tính tình lại hiền

           khô. Còn bà Xã Long mới là người đàn bà dữ dội, cả cơ ngơi
           nhà cửa xe cộ đều do chính tay bà gầy dựng nên. Bà đã dám
           đứng ra đương đầu cạnh tranh ngang dọc với các hãng xe khác,

           và theo như lời bà kể lại, thì có lúc đã từng căng dây thép ngang
           đường để cản đầu xe người ta. Đối với những người thuê nhà,
           thuê chỗ ở như chúng tôi thì tiền trả không được thiếu một xu,
           cũng không được chậm một ngày. Rất giàu nhưng bà lại là chúa
           hà tiện, đặt cơm tiệm cho hai vợ chồng ăn để khỏi phải thuê

           người giúp việc, ăn bữa sáng còn dư thì cất lại để dành cho buổi
           chiều, đỡ phải mua thêm. Người con gái thứ mười ba của bà tên
           Paulette là một phụ nữ rất đẹp, chuyên mặc áo đầm hở lưng và

           thường đi nhảy đầm với Tây.
               Nhưng cũng rất lạ là bà lại có cảm tình với Việt Minh. Cứ

           đêm đêm, độ khoảng bảy, tám giờ tối thì bà lại mở cái radio
   128   129   130   131   132   133   134   135   136   137   138