Page 84 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 84
Tuổi trẻ từ Đồng Tháp mười đến Thành phố mang tên Bác hồ 83
lúc này thì tôi đoán chắc là chúng giải chúng tôi xuống Sa
Đéc. Đến Sa Đéc chúng đưa chúng tôi đến giam ở bót “Lò
heo”. Bọn lính ở đây rất ghét tù Cao Lãnh vì chúng cho là
“cộng sản chúa”. Chúng bắt chúng tôi đứng xếp hàng trước
cửa khám rồi lần lượt kêu từng người ra đánh. Tên bếp Kim
nắm đầu tôi, dùng cây mây to gần bằng cổ tay đánh liên tục
trên lưng cả mấy chục cái, tôi cắn răng chịu không kêu một
tiếng. Nhưng khi nó đánh trúng cần cổ thì tôi té sấp xuống
nền gạch tàu, cả người tê dại. Có tên nào đó bên ngoài la
lên:“Nó làm bộ chết đó, đánh nữa đi!.” Thấy tôi nằm im nên
tên Kim cho là đã chết thật, nhưng cũng ráng bồi thêm vài
cây rồi mới chịu thôi. Khi vào khám chúng tôi được anh em
tù án lấy nước muối giặt những chỗ bị đánh.Tôi rất cảm
động trước sự chăm sóc của anh em tù cũ, mặc dù chỉ là giặt
nưới muối. Lần này tôi bị giam gần bốn tháng. Má tôi phải
nhờ Cậu Út Châu là quan tư thầy thuốc xin dùm. Cậu Út
đến gặp “sếp” Cung, nó đồng ý thả tôi, Nhật và một số anh
em cùng bị bắt ở Cao Lãnh. Hôm ra tù tôi và anh Nhật có
đến nhà để cảm ơn Cậu Út. Gặp tôi Mợ Út khuyên: “Sau
nếu có ai rủ đi thì cháu cứ nói tôi còn nhỏ lắm!”. Còn Cậu
Út mặc dầu thương đứa cháu ruột nhưng sợ tôi lại bị bắt lần
nữa nên nói: “Không đi biểu tình nữa nghe mậy, mày mà bị
bắt lần nữa thì “bà cứu!”. Hôm đó bà Bảy Mên là em ruột
của Bà nội cũng đến thăm, gặp chúng tôi Bà nói: “Mấy cháu
làm vậy được lắm! Cứ làm tới nữa đi!”. Rõ ràng cả ba người
đều thương cháu, nhưng cách của mỗi người lại khác nhau.
Riêng tôi thì cũng do một chuyện hết sức tình cờ qua đó
lần đầu tiên có dịp làm một việc nhỏ giúp cho kháng chiến.
Chẳng là trong một lần đi tắm sông, tôi lội đến chân cầu trước
sở “đuan”và lặn xuống mò cá, bỗng dưng đụng phải một vật gì