Page 89 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 89
88 Khi Tổ quốc gọi
Ở cái đất Năm Căn này muỗi nhiều không kể xiết, nhưng
thuở đó đâu có mùng nên mọi người đều ngủ nóp.
Ngày nay nói đến nóp thì chắc ít người biết đến. Đó là một
chiếc đệm to đan bằng thân cây bàng vốn mọc nhiều ở vùng
Đồng Tháp Mười, được gập đôi rồi khâu kín hai đầu, khi ngủ
thì chui vào nằm bên trong, có thể chống được muỗi nhưng rất
ngợp do thiếu không khí. Bởi thế mà ai cũng thích nằm ngủ
trên mui ghe cho nó thoáng, mặc dầu ai cũng sợ ngủ mê rồi lăn
tõm xuống sông.
Cá dưới sông Năm Căn cũng đầy rẫy, đặc biệt là cá úc. Ban
đêm trùm mền kín người chỉ chừa cái mặt và cái tay cầm cần
câu, và cứ mỗi lần móc xong con tôm mồi thả xuống nước thì
y như rằng có thể giật ngay lên một con cá úc to bằng cổ tay.
Cá úc nấu canh chua ăn khá ngon, có những con trong bụng
đầy trứng ăn rất bùi, nhưng ăn nhiều cũng chán nên chỉ được
vài hôm là tôi không còn thích câu cá úc nữa. Thế là Ba tôi lại
chuyển sang đi chài bắt cá đối. Ở các vàm rạch khi nước mới
những lớn thì cá đối loi nhoi xanh đầu. Nhưng chài cũng phải
có kỹ thuật, xuồng phải từ ngoài xa phóng vào thật nhanh, đến
nơi thì chận chèo cho xuồng đứng khựng lại, chài phải vãi liền
mới kịp trùm lên cả bầy cá, chậm một chút là bầy cá sẽ tản ra
mất hết, giỏi lắm cũng chỉ bắt được năm ba con là cùng. Ba tôi
có cách vãi chài “ba mớ” rất nhanh, rất thích hợp cho việc bắt
cá đối nên cứ mỗi lần vãi xuống là kéo lên trắng cá từ dây dụi
xuống đến chân chài. Vì vậy mỗi chuyến đi Ba tôi chỉ cần đến
vài ba chỗ cũng đủ ăn, chài thêm nữa cũng chẳng để làm gì.
Theo Ba tôi đi chài tôi rất thích, nhưng cũng rất khiếp mỗi khi
thấy Ba tôi nắm đuôi mấy con đẻn biển vứt ra xa, bởi tôi sợ nó
quay đầu lại cắn vào tay Ba tôi, vì nó rất độc.

