ta về ta gọi bình yên
cùng giò lan nở đỏ bên hiên nhà
rồi ra sân ngắm đàn gà
để quên đi chuyện biển xa bão về
mình nhà quê về nhà quê
sống đời sen súng nằm kề rạ rơm
thơ người bay tận sao Hôm
thơ ta rách áo đói cơm hèn vân
không đi xa ta đi gần
khỏi lo áo mũ khỏi cần ngựa xe.
ắ- tQferts 111