Page 155 - hoa đồng
P. 155

- Anh Vĩnh! Tôi nghẹn lời. Sao lúc này tôi ghét anh đến
          thế.
              - Anh đừng nhìn người ta với cái nhìn cạn hẹp như vậy.
          Tôi không đáng để anh nói tử tế hơn à!
              Anh im lặng như không hề có chuyên gì xảy ra. Mặt tôi
          nóng bừng lên. Không chịu nổi, tôi chạy vội ra ngoài...

              Từ bữa đó trở đi, tôi và anh không hề hỏi nhau một câu
          nào nữa mặc dù có nhiều điều tôi rất muôn nói. Giữa tôi và
          anh làm viộc cùng căn phòng hay đi công tác chung, hình
          như đã có một bức tường thành ngăn cách. Hai người như hai
          cái bóng, lặng lẽ, câm lặng. Song tôi vẫn để ý đến anh, đến
          những việc làm của anh và tôi tin chắc rằng với tôi, anh cũng
          như thế.
              Cho đến một hôm, tình cờ tôi thấy anh cầm tờ giấy nhỏ
          ngồi bất động, cúi gục trước bàn làm việc. Một hồi anh lẳng
          lặng đi về căn nhà nhỏ ở khu tập thể và khép cửa lại. Tôi
          không hiểu những gì đã xảy ra với anh. Mãi tận hôm sau tôi
          mới biết anh vừa nhận được giấy báo tử của người em trai
           duy nhất bị hy  sinh  ở biên  giới Tây Nam.  Cho  đến buổi
           chiều, ra về gặp  một người bạn gái làm cùng cơ quan, tôi
          mới hiểu rõ thêm về anh. Bình rất vô tư kể rằng:

               - Mình phục anh Vĩnh lắm, anh là con người rất có nghị
           lực.  Ba má anh là liệt sĩ, đều đã ngã xuống trên mảnh đất
           Đồng Tháp này. Gia đình anh chỉ còn hai anh em. Vĩnh là con
           lớn. Hai anh em thuộc diện con em cán bộ miền Nam được
           đưa ra Bắc học tập. Em út của anh sau khi học xong Đại học
           Bách khoa cứ đòi xin bằng được vào quân đội và mới vừa hy
           sinh. Là người có tài song còn một sô"mặt anh ít quan tâm đến.

           158     hoa  s       Tuyển tập truyện ngổn tác giỏ nữ Đồng Tháp
                       dong
   150   151   152   153   154   155   156   157   158   159   160