Page 137 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 137
136 Khi Tổ quốc gọi
làm chớ! Nhưng mà làm sao đây?”. Nó bèn kéo tôi đến gặp một
thằng nữa tên Phương, cũng học sinh năm thứ tư, để cùng bàn.
Tôi cũng không biết có ai lãnh đạo chỉ đạo gì tụi nó không, mà
tôi cũng đâu cần quan tâm đến chuyện đó, hễ có dịp là làm.
Chúng tôi hợp thành Ban lãnh đạo, chẳng có ai trưởng ai
phó gì cả, chia nhau đi vận động học sinh các lớp bãi khóa
bằng cách truyền miệng với nhau, nhưng thấy cách đó rất chậm
mà còn dễ bị bể, nên chúng tôi quyết định thay bằng cách viết
truyền đơn. Nhớ lại hồi ở trong khu tôi từng biết đến cách in
bột, nên sau khi cùng nhau thống nhất nội dung tôi ra chợ mua
bột nếp, mực pô-li-cop-pi và giấy trắng mang về nhà tôi để in
ấn. Một mình tôi cày cục viết và in gần trọn đêm được vài trăm
tờ, sáng hôm sau chia nhau đi nhét vào hộc bàn của các học
sinh hệ trung học để kêu gọi bãi khóa. Mặt khác chúng tôi còn
viết tay một số áp-phích vận động bãi khóa đem dán trên một
số gốc cây trong thành phố. Về chuyện viết truyền đơn in bột,
sau này nghĩ lại thấy giật mình về sự dại dột lúc đó, bởi nếu nó
muốn tra xét thì chỉ cần đưa cho các thầy giáo đối chiếu tuồng
chữ, chắc chắn trăm phần trăm là khỏi chối.
Do tác động dồn dập các tin tức bãi khóa của học sinh ở Sài
Gòn rồi đến Mỹ Tho, bên cạnh đó một số học sinh cũng đã được
chúng tôi truyền tai vận động trước nên phong trào bùng lên rất
nhanh, đại đa số học sinh cấp trung học đều hưởng ứng, không
cắp sách đến trường. Đúng là một kết quả bất ngờ! Nhưng công
bằng mà nói, kết quả này sở dĩ có được không phải đơn thuần chỉ
là do cuộc vận động của chúng tôi, mà một phần rất quan trọng
là từ sự đồng tình ủng hộ của các bậc phụ huynh học sinh. Mọi
người đều tỏ ra hết sức bất bình khi báo, đài dồn dập đưa tin học
sinh - sinh viên bị bắt bớ cho nên cuộc đấu tranh của học sinh
- sinh viên đã trở thành mối quan tâm chung của mọi người, nó