Page 21 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 21
20 Khi Tổ quốc gọi
nhà ngói ba gian, vách ván, có những gốc cột to bằng gõ mật
lâu năm lên nước bóng đen mun, phía trước có hàng ba với
song chắn bằng gỗ. Đặc biệt cũng giống như nhà cửa của những
người khá giả thời bấy giờ, trên là vách gỗ, bên dưới có âm hai
tấm gỗ căm xe thật dày nhằm chống đám bất hảo khoét vách
đào ngạch. Quả thật là có một lần mấy thằng ăn trộm đến đào
một lỗ to bằng cái thúng trên nền đất, sau đó chui xuống dùng
khoan tay khoan nhiều lỗ theo hình vòng tròn trên tấm ván
căm xe nhằm tạo thành một cái lỗ lớn để chui vào. Nhưng có lẽ
vì tấm gỗ quá dày và quá cứng, liệu bề làm không kịp trước khi
trời sáng nên chúng đành bỏ cuộc mà trong nhà cũng không
hề hay biết. Mãi sáng sớm hôm sau mới phát hiện khiến cả nhà
không khỏi giật mình, nhưng cũng thật là may! Nghe kể chuyện
vui là có lần một ông bá hộ biết nhà mình đang bị đào ngạch
nên ngồi rình, khi thấy thằng ăn trộm vừa trồi đầu lên là ông
dùng cây chĩa đâm cho một nhát nghe cái “bụp”, miệng hô “chết
mày chưa!”, tưởng là toi mạng kẻ bất lương, nào ngờ bên ngoài
có tiếng nói “xí hụt!” rồi cười ha hả. Té ra ông đã bị nó đánh lừa
vì đó chỉ là cái nồi đất.
Phía trước nhà là một mảng đất rộng kéo ra tận mé sông
Cao Lãnh, diện tích cũng gần một công. Mảnh vườn này cũng
là nơi mà tôi và anh Bảy Noãn tập trồng trọt đầu tiên trong đời.
Loại cây thứ nhất mà chúng tôi trồng là cây đậu rồng, rất dễ
trồng, chỉ một thời gian ngắn là ra bông trổ quả. Trồng tiếp đợt
sau là cải sà lách, nhưng chuyến này lại thất bại, trồng bao nhiêu
thì sáng ra đều biến sạch không còn cây nào, cứ hai ba lần đều
như thế. Tức mình nửa đêm ra quan sát, phát hiện thủ phạm là
một bầy ốc hương đang xơi ngon lành. Cáu quá lấy cây đập cho
bằng sạch rồi tiếp tục trồng. Nhưng hôm sau không biết từ đâu
nó lại lũ lượt kéo đến ăn tiếp đành chịu thua luôn.