Page 26 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 26
Tuổi trẻ từ Đồng Tháp mười đến Thành phố mang tên Bác hồ 25
mà chúng tôi chỉ cầm nguyên trái, xoa xoa qua quýt rồi cầm đập
thẳng vào gốc xoài thì y như rằng sẽ bể ra nhiều miếng, cắn ăn
dòn tan, ngon không gì bằng, ai không tin cứ thử mà xem! Dọc
đường ra sông có bốn cây mận (miền Bắc gọi là roi) với bốn
màu trái khác nhau: trắng, xanh, tím nhạt và hồng đào, và ba
cây xoài cũng ba giống: xoài hòn có trái to, ngọt vừa phải; xoài
cà lăm, trái bằng nắm tay, tròn lẳn, ăn rất giòn; xoài thanh ca,
trái thon dài, ăn sống rất chua, đến chín thì ngọt đậm. Trong các
loại xoài kể trên thì xoài hòn là ngon nhất, cho nên Bà nội đã có
một quy định, mà cũng là một quyết định tối hậu: tất cả các cây
xoài khác đều có thể hái trái ăn trừ cây xoài hòn là không được
đụng đến, phải treo đó để dành cho anh Ba Thanh Nha là đứa
cháu quý nhất của Bà đang học ở Sài Gòn đến kỳ nghỉ hè về sẽ
thưởng thức. Năm nào cũng vậy, bao nhiêu trái của các cây xoài
khác chúng tôi đều lần lượt ăn hết, chỉ có cây xoài hòn là trái vẫn
còn treo lủng lẳng trên cao, ức chói nắng vàng ươm, thật khiêu
khích. Vậy là tôi cùng anh Bảy Noãn bàn cách “xử lý”, và do anh
Bảy Noãn đầu têu. Chúng tôi trèo lên chọn những trái to nhất,
già nhất vặn cuống, và cứ treo ở đó coi như “dú” trên cây độ năm
ba bữa nó sẽ chín, và chỉ cần đợi một ngọn gió nhẹ thổi qua là
nó rụng lịch bịch. Lúc này thì chúng tôi cứ ung dung lượm ăn,
không “phạm quy” với Bà nội vì là xoài rụng mà! Chỉ có điều là
khi anh Ba Thanh Nha từ Sài Gòn về thì chỉ được ăn toàn là xoài
cóc. Cùng với xoài, mận cũng là món khoái khẩu của anh em tôi.
Nhớ mỗi bận ba tôi đi buôn từ Cà Mau về, tôi thọc tay vào bao
“cà ròn” nắm một nắm tôm khô, thượng lên cây mận hái trái ăn,
ăn ngon lành, ăn không biết chán, khi nào ăn hết nắm tôm khô
thì chạy xuống lấy nữa, ăn đến đã mới thôi. Có lẽ đây là “sáng
kiến” của riêng tôi, ít có người biết cái hương vị độc đáo của nó
để trải nghiệm thưởng thức.