Page 18 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 18

Tuổi trẻ từ Đồng Tháp mười đến Thành phố mang tên Bác hồ  17















                 1.

                 Phiên tặc và cái xóm nhỏ yên bình





                        ỗi một con người ai lại không có một quê hương, cho
                 Mdù đó là một vùng đất nghèo nàn cằn cỗi, hoặc giả
             một vùng phù sa trù phú sung túc, thì nơi đó vẫn mãi mãi là

             đáng nhớ đáng yêu, đi đông nhớ mà đi tây cũng nhớ, lúc trẻ nhớ
             mà cho đến ngày sắp nhắm mắt xuôi tay thì vẫn ước ao được trở
             về vĩnh viễn nằm lại trên mảnh đất quê hương, bên cạnh ông
             bà cha mẹ.

                 Mỗi một con người ai lại không có một tuổi thơ, một tuổi
             thơ với đủ trò phá khuấy nghịch ngợm, nơi thành thị thì nghịch

             phá theo kiểu thành thị, vùng nông thôn thì nghịch phá theo
             kiểu nông thôn, nhưng đều là những kỷ niệm mang theo suốt
             cả cuộc đời, mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy thích thú cho một
             thời với những trò ranh mãnh nghịch ngợm có khi khó mà
             hình dung nổi.

                 Đối với cá nhân tôi thì cả hai ý nói trên đều đúng.

                 Quê quán chính của tôi là xã Mỹ Trà, huyện Cao Lãnh, tỉnh
             Sa Đéc, nay là tỉnh Đồng Tháp. Từ khi sinh ra cho đến khi thoát

             ly gia đình, tuy có lúc đi nơi này nơi khác, nhưng chủ yếu vẫn
             là cuộc sống nơi quê hương. Cho nên đối với quê hương, tôi có
   13   14   15   16   17   18   19   20   21   22   23