Page 261 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 261
260 Khi Tổ quốc gọi
vì hòa bình đang đến. Đất nước rồi đây độc lập, dân ta tự do
xây dựng hạnh phúc lâu dài. Nhưng ấm ức trong lòng rằng
ta bị thiệt thòi, kết quả đạt được của Hiệp định Genève chưa
tương xứng với thắng lợi của ta!
Còn tôi, Tư lệnh, phụ trách tổ chức và chỉ huy các lực
lượng vũ trang tập kết ra miền Bắc, chúng tôi chia tay
nhau hết sức cảm động tại khu rừng căn cứ Dương Minh
Châu phía Bắc Tây Ninh. Không phải cảnh mưa dầm dề
lê thê cuối mùa trong những ngày ấy làm nẫu lòng người
mà chính lòng người, tình đồng chí thân yêu, vui buồn
lẫn lộn trong cảnh chia tay bắt buộc đã khiến cảnh trời
có phần u ám.
Hôm nay chia tay để ngày mai gặp lại trong cảnh huy hoàng
của Tổ quốc thân yêu, chỉ có lòng tin sắt đá ấy mới gạt được
mọi ưu tư. Mới hôm qua vừa ngừng tiếng súng anh đã mơ về
xóm ấp quê hương. Người Việt Nam nào lại không gắn bó tình
cảm của mình với bà con làng mạc, một cảnh cụ thể của Tổ
quốc bao la, vì tình cảm ấy mà quyết tâm ra đi chiến đấu đến
thắng lợi mới trở về.
Thế mà nay thắng lợi rồi thì được lệnh chuyển quân tập kết
về miền Bắc xa xôi, cách trở cả nghìn cây số. Đành rằng miền
Bắc, miền Nam vẫn là Tổ quốc của ta, vì Tổ quốc thống nhất
ấy mà ta sẵn sàng hy sinh cả tính mạng.
Đi hay ở? Lòng anh chiến sĩ thật bâng khuâng, xao xuyến.
Biết bao gia đình chia năm xẻ bảy. Những chuyện như vậy
là phổ biến. Không phải chỉ phổ biến với những người miền
Nam tập kết mà có lẽ cả với người miền Bắc bị dụ dỗ và lừa
gạt vào Nam. Và vì vậy mà “hai năm” đã trở thành nỗi mong
chờ của hàng triệu trái tim Việt Nam thời ấy.