Page 262 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 262
Khi Tổ Quốc gọi 261
Cấp trên đã phổ biến cặn kẽ kế hoạch ai đi, ai ở. Đi hay ở không
còn chỉ có cái nghĩa thông thường là ở lại và ra đi, mà nó là
nhiệm vụ thiêng liêng được giao cho mỗi cán bộ, chiến sĩ.
Ta đã ký Hiệp định Genève, ta làm đúng theo quy định: bộ
đội chiến đấu phải đi tập kết, người kháng chiến khác ở lại
sống như dân thường dù người ấy là đảng viên hay hội viên
nông hội. Ta sẽ gặp lại, sum vầy sau hai năm tổng tuyển cử.
Gần chín năm trời xa nhà đi chiến đấu còn được, hai năm
đâu có sá gì!
Vị Tư lệnh mà chúng tôi hằng kính trọng và tin tưởng cũng
thấu hiểu niềm vui, nỗi buồn và những băn khoăn thắc mắc
của anh em chúng tôi, những người sắp ra đi tập kết. Chúng tôi
vui mừng vì cuộc chiến đã kết thúc, hòa bình được lập lại, máu
xương không còn đổ, một nửa đất nước được giải phóng, bản
thân chúng tôi sẽ có điều kiện học hành tiến bộ, một tương lai
tươi sáng đang đợi chờ. Thế nhưng với tất cả lòng yêu thương,
chúng tôi lại xót xa lo lắng cho đồng bào miền Nam, những
người luôn sống chết với kháng chiến, những người từng cưu
mang đùm bọc chúng tôi, những bà con anh em cô bác họ hàng
trong gia đình, tất cả rồi sẽ phải trở lại sống dưới ách thống trị
của giặc mà chuyện bắt bớ trả thù là điều không thể tránh. Còn
chuyện hai năm sau sẽ tổng tuyển cử, bọn chúng dư biết rằng
nếu có tổng tuyển cử tự do thì không những đồng bào miền
Bắc mà đại đa số nhân dân miền Nam cũng sẽ bỏ phiếu cho
Bác Hồ, chắc gì dùng mồm đấu tranh chính trị mà có thể bắt
chúng nó thi hành vv... bao nhiêu điều rối rắm hễ nghĩ đến thì
nỗi buồn, cái lo nó lấn át cả niềm vui.
Đối diện với những câu hỏi hóc búa như thế, may thay
chúng tôi lại tìm được lời giải giúp đưa đến niềm tin, tin rằng