Page 266 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 266

Khi Tổ Quốc gọi  265


             niềm vui bất ngờ là được trở về quê hương Cao Lãnh, chắc chắn
             sẽ gặp lại những người thân yêu ruột thịt đã mấy năm xa cách
             trước khi phải đi xa.


                 Đơn vị chúng tôi và các cán bộ cơ quan Phân Liên khu
             giương cao cao cờ đỏ sao vàng hành quân bộ ra đến địa điểm
             tập trung gần Dầu Tiếng, ngồi chờ trong một vườn cao su. Đây
             vốn là vùng kiểm soát của đối phương nên dù bị họ tìm mọi cách
             ngăn cản nhưng đồng bào vẫn tập trung khá đông để “coi mặt”

             bộ đội Việt Minh giữa thanh thiên bạch nhật. Và người ta cũng
             thật sự bất ngờ về những con người bằng xương bằng thịt của
             chúng tôi khi họ được trực tiếp mắt thấy tai nghe so với những
             gì mà kẻ địch hằng rêu rao bêu riếu là một đội quân ốm đói “ba

             người đeo không cong cọng đu đủ”, quần áo tả tơi rách rưới.

                 Khoảng mười giờ sáng thì các xe do Liên hiệp Công đoàn Sài
             Gòn thuê đã kịp lên đón chúng tôi, và do ta và Pháp đã thỏa thuận
             không chạy qua các thị xã, thị trấn thuộc quyền kiểm soát của họ
             nên tất cả các xe, mà trên mỗi chiếc đều cắm cờ đỏ sao vàng, phải

             chạy ngoằn ngoèo đến gần trưa mới tới một địa điểm gần thị
             trấn Trảng Bàng. Tiếp đó chúng tôi phải đi bộ đến bờ sông Vàm
             Cỏ rồi dùng thuyền nhỏ qua sông để đi về Đồng Tháp Mười. Khi
             chúng tôi đang lần lượt xuống xe sắp xếp đội hình hành quân thì
             phía Pháp cũng chận các xe hàng và xe khách từ Sài Gòn lên nên

             khá đông dân Sài Gòn cũng tranh thủ dịp may tràn xuống xem
             bộ đội Việt Minh hành quân, nghe đâu là đi tập kết.

                 Cũng không biết bằng cách nào mà không ít gia đình chiến
             sĩ đã biết được ngày giờ và chặng đường hành quân bộ ngắn
             ngủi ra đến sông Vàm Cỏ để đến đón, mong tìm gặp được con

             em của mình. Đã có những cuộc hội ngộ vui mừng chảy nước
             mắt, lại cũng có những nỗi hụt hẫng lặng thầm khi không tìm
   261   262   263   264   265   266   267   268   269   270   271