Page 117 - toi em va sen
P. 117
sau bao nhiêu thứ bực mình
ta ngồi lại và rình rình nhìn ta
thấy mình sao quá lạ xa
để chi phiền toái quấn qua mấy vòng
bao nguời lo có lo không
ta thân bé nhỏ đèo bồng đua chen
giữa muôn trùng những lạ quen
ta thêm yêu những lá sen cuối mùa
tập dầm mình giữa trời mưa
đếm từng trận từ suốt trưa đến chiều
lòng như những mái nhà xiêu
giữa bao giông tố đánh liều đợi nhau
@ 01’ ắ- ộ ỊỈ/ĩ/ 1 17