Page 11 - hoa đồng
P. 11
- Đứa nào ăn hiếp An Khang, sẽ biết tay anh!
Tôi thấy tin tưởng ở anh lắm. Học cùng lớp với anh, tôi
vững dạ, không còn sợ nữa. Mặc dù có lúc tôi cũng chứng
kiến cảnh anh òa khóc như con gái khi làm hư một món đồ
chơi điện tử! Hoặc những khi tôi khoanh tay: “Cám ơn anh
Hữu Khang! ”mỗi lúc được anh tặng quà vật, thì anh lại bẽn
lẽn ngượng ngùng, giả bộ nói gạt đi: “Có gì đâu! ”
Ở lớp, anh học thiên về môn Văn. Còn tôi thích môn
Toán. Những bài tập Toán cô cho về nhà thật thú vị đối với
tôi thì anh lại khổ sở đánh vật với chúng. Buổi tối, mỗi
chúng tôi vào ngồi học bài riêng biệt ở hai nhà, thế nào một
lát sau anh cũng xách tập chạy qua:
- An Khang! Chỉ cho anh bài toán này với!
Và tôi có cơ hội được lên giọng với “ông anh” của mình!
Nhưng đến môn Tập làm văn thì tôi khô như sỏi, nghĩ
đến nát óc mới ra được mấy câu văn lủng củng. Trái lại, anh
tả văn bóng bẩy mượt mà, giàu hình ảnh vô cùng. Anh lại có
nhiều ý tưởng sáng tạo, hư cấu thêm so với dàn bài cô cho
sẩn! Mỗi lần làm Tập làm văn, anh cầm bút lên, cắn cắn
đầu bút một chút, cặp mắt một mí nháy nháy vài cái, lập tức
văn vẻ ở đâu tuôn ra ào ạt. Anh viết một hơi gần 20 dòng
trong khi cô chỉ yêu cầu bài viết 10 dòng là đủ! Trí tưởng
tượng của anh phong phú lắm, anh tả văn sông động và có
hồn - cô khen như vậy. Điểm môn Tập làm văn của anh
thường xuyên là 10 trong khi tôi chỉ lẹt dẹt 7, 8.
Tôi nể anh môn Văn. Còn anh phục tôi môn Toán.
Chúng tôi bổ sung cho nhau cùng học tập. Năm nào cả hai
14 hoa N Tuyển tập truyện ngắn tác giỏ nử Đồng Tháp
đổng

