Page 13 - hoa đồng
P. 13
không phải. Đến khi món ăn chế biến xong, anh điềm nhiên
“thưởng thức” rất sành điệu! Tôi hỏi:
- Anh Hữu Khang không cho làm thịt gà, sao lại ăn?
- Anh tội nghiệp nó quá hà ! Nó khóc chảy nước mắt khi
con dao cắt tiết đưa lại gần cổ !
Anh còn có máu “mê ” chăn nuôi. Ông bà nội tôi nuôi rất
nhiều gà vịt. Mỗi đứa chúng tôi được cho vài con nuôi để
làm “vốn”. Nói là nuôi riêng cho oai chứ thực ra chúng tôi
chỉ cần mỗi ngày lấy thức ăn ra vãi đôi lượt cho chúng ăn và
kiểm tra “quân sô"”, còn chuồng trại, tiêm phòng, thức
ăn...đều của ông bà nội tất! Tôi chỉ nuôi được 2 lứa rồi nghỉ.
Khi đàn gà của tôi đủ lớn, tôi nhờ bà nội bán dùm lấy tiền bỏ
ông hco! Còn anh nhất quyết không chịu bán, ai bàn cách
mây cũng không nghe! Anh cứ đổ nuôi mãi đến nỗi đàn gà
của anh sinh ra con, cháu, chắt, chít, chút...đầy đàn đầy
đông! Nhưng thật không may cho anh, mây tháng trước bầy
gia cầm của ông bà nội bị cúm hao hụt hơn phân nửa. Riêng
đàn gà của anh hơn 20 con chết lần hồi chỉ còn 2 con mái
già ! Anh buồn lắm, len lén vô kẹt nhà ngồi khóc. Rồi chiều
nào cũng cầm lon thức ăn ra sau hè ngồi gọi gà: “...Cà- luốt
ơi! Cà luốt ơi!...”.Không thây bọn gà tíu tít xúm vây quanh
như mọi khi, anh nói thầm một mình như tự an ủi:
- Chắc nó còn sống ở đâu đó ngoài vườn...
Dần dần, đợt dịch bệnh qua đi. Đàn gia cầm hồi phục.
Hai con gà mái già của anh đỏ tiếp. Ông nội cho ấp, nở. Anh
lại có niềm vui mới. Mỗi ngày đi học về là chạy ào ra vườn,
tay cầm lon thức ăn, tay cầm lon nước, miệng không ngớt
gọi gà, dáng điệu anh lăng xăng, nhanh nhẹn, nét mặt háo
hức, tươi rói...
ỉ ó h o a . Tuyển tộp truyện ngắn tóc giả nữ Đồng Thóp
đống

