Page 12 - hoa đồng
P. 12

cũng được lĩnh thưởng. Người lớn hài lòng lắm khi thấy anh
            em tôi thương yêu hòa thuận nhau.
                Nhưng có một điều, với tôi đó là điều khá  “bí ẩn” về
           người anh thân thuộc của mình. Đó là những suy nghĩ trong
            đầu của anh, nhiều lúc tôi thấy nó “lạ” lắm!
                Có bữa, trời chạng vạng tối, hai anh em đang ngồi chơi
            ngoài thềm nhà. Anh ngó lơ đi đâu một hồi, sau đó tự nhiên
           nói:

                - Anh nhìn thấy đôi dép như có hồn đó An Khang !
                Tôi lập tức trợn mắt:

                - Trời đất! Dép mà có hồn! Anh Hữu Khang có “bị” làm
            sao hông vậy?
                Anh còn lúng túng chưa kịp trả lời thì cô Hai tôi đi tới,
            xen vào:

                - Có gì đâu mà con la to vậy. Anh con cảm nhận sự vật
            bằng cảm xúc, bằng tâm hồn nhạy cảm của mình. Điều đó
            đáng quý lắm!

                Cổ Hai tôi thương anh lắm. Lúc nào cũng đứng về phía
            anh. Bởi cô cũng thích viết lách, sáng tác văn chương. Cô
            thường xuyên có tác phẩm đăng trên báo. Khi thấy anh có
            xu hướng bộc lộ khả năng văn chương, cả nhà đều nói anh
            sẽ nối gót theo cô sau này.
                Anh lại có lòng thương yêu loài vật đến kỳ lạ. Gặp con
            vật nào anh cũng đòi mua, đòi nuôi. Đập con muỗi, giết con
            kiến anh cũng không cho. Mỗi lần nhà làm gà vịt, anh phản
            đối kịch liệt, đến nỗi người lớn phải lén mang đi chỗ khác
            cắt tiết. Bà nội tôi băn khoăn: Hay là nó có “căn tu”? Nhưng


           Tuyển tộp truyện ngổn tác giả  nữ Đồng Tháp    h o a   .     15
                                                             đ ồ n g
   7   8   9   10   11   12   13   14   15   16   17