Page 15 - hoa đồng
P. 15
Cô Năm tôi mang thai, sắp sửa có em bé, anh mừng
lắm, ngày nào cũng sán đến cái bụng bầu của mẹ hôn lấy
hôn để, miệng thì thầm: “Em bé ơi! Anh thương em
lắm! ’’.Chưa hết, anh còn đặt tên sấn cho em bé chưa ra đời
là: Nguyên Khang. Anh viết nhật ký mô tả niềm vui sắp
được làm anh của mình: “...Mình mơ ước có một đứa em ruột
đã từ lâu. Mình sẽ dạy nó học, dạy nó đá banh và nấu cơm
giúp mẹ. Khi lớn lên, mình sẽ là nhà văn, An Khang là nhà
Toán học, còn Nguyên Khang sẽ làm Giám đốc Công ty.
Bọn mình sẽ giúp nhau trong công việc và cùng chăm sóc
cho cha mẹ, ông bà...”
Anh tôi là vậy đó. Nét mặt điềm nhiên nhưng trong đầu
anh luôn có những ý nghĩ độc đáo mà tôi không ngờ tới
được. Anh luôn làm cho mọi người ngạc nhiên. Ớ lớp, anh là
một cây cười và rất hay khám phá, hay đặt ra những câu hỏi
ngộ nghĩnh cho cô giáo. Ớ nhà, anh là một đứa trẻ ngoan,
năng động, thích làm việc chân tay giúp người lớn. Chúng
tôi sống bổn nhau từ nhỏ đến giờ, chưa hề giận nhau. Tôi rất
thích trò chuyện và chơi với anh bởi anh còn có khiếu hài
hước và hóm hỉnh có duyên! Những ngày nghỉ, chúng tôi
thường ngồi tán chuyện hàng buổi trước thềm, hết chuyện
bạn bè trường lớp tới chuyện phim hoạt hình, siêu nhân, chỉ
có hai anh em mà những tràng nói cười liên tục không ngớt,
có khi chúng tôi rát cả cổ mà câu chuyện vẫn chưa hết. Tôi
thầm cám ơn anh- một người anh “nhỏ”- đã sát cánh cùng
tôi trong suôi quãng đời tuổi thơ, để chúng tôi có chung
nhau một khoảng trời ấu thơ thật đẹp. Và đó chính là nguồn
vốn liếng vô giá để chúng tôi lớn lên, trưởng thành sau này.
♦ N.Đ
18 h 0 Q ^ Tuyển tập truyện ngổn tớc giả nữ Đồng Tháp
đồng

