Page 164 - hoa đồng
P. 164
Còn anh hỏi cm, cm chỉ cười không nói nhưng chắc anh
cũng đoán ra. Em yôu anh vì anh là một con người thông
minh, dứt khoát, trách nhiệm với công việc, nhiệt tình tới bè
bạn và vì có thể do cái tính chẳng bao giờ anh có ý định
“quan tâm đặc biệt” với một “cô bé mắt xanh” nào. Thế mà
em lại đến với anh, cm chỉ nghĩ về anh trong khi quanh em
có khá nhiều người theo đuổi.
Kỷ niệm của chúng ta gắn liền với những buổi đi làm,
những đêm trong rừng, đốt lửa trại cùng hát lên bài hát
“Hành khúc nuôi 17 ” mà anh sáng tác “ Mười bảy ơi nhớ
nhiều, tổ ấm yêu thương, dù có xa nhau, nguyện thề thủy
chung. Là những cô gái đang nuôi nhiều sò huyết, trồng
rong câu cho thêm biếc vùng triều, chăm đàn tôm như chăm
chút tình yêu, giấu nỗi nhớ trong mỗi chiều sóng vỗ. Vì yeu
biển nên em thương ngọn gió, bởi yêu anh nên em nhớ con
tàu...” Rồi những đêm trăng sáng, nắm tay nhau đi dạo trên
bãi biển Trần Phú. Nhìn trăng len, nghe tiếng sóng biển rì
rầm vỗ bờ cát trắng, chúng ta đã bàn tính tới chuyện tương
lai. Một ngôi nhà với những đứa con bụ bẫm......Tiếng sóng
biển và ánh trăng, sao ngày đó em cảm thấy êm dịu và đẹp
một cách lạ lùng đến thế. Dường như chúng ta sinh ra chỉ để
tìm đến nhau và chỉ đổ yêu nhau hay sao ấy.
Thế mà! Quyết định của em khi ra trường đã làm cho
anh tức giận, anh nổi nóng gán cho em những lời tồi tệ nhất.
Em không sao tưởng tượng nổi một người như anh, một con
người vẫn thường chủ trì những buổi mạn đàm về lý tưởng
và ước mơ cao đẹp của thanh niên, về tinh thần phục vụ, về
chỗ đứng của một người cán bộ trong xã hội lại có những lời
nói:
Tuyển tập truyện ngắn tác giả nữ Đồng Tháp h o a . 167
đồng