Page 140 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 140

Tuổi trẻ từ Đồng Tháp mười đến Thành phố mang tên Bác hồ  139


             tên tuổi ở Cần Thơ.

                 Đó là bác sĩ Thuấn, người cố vấn đặc biệt của chúng tôi,
             khi cần hỏi việc gì, vào bất cứ lúc nào, ông đều sẵn sàng tiếp
             đón chúng tôi một cách ân cần, lịch sự. Trong từng vụ việc ông
             đều có những lời chỉ dẫn hết sức bổ ích, những hành động hỗ

             trợ tích cực. Vì ông là một trí thức có uy tín của Cần Thơ, nên
             những lời nói và việc làm của ông đối với phong trào bãi khóa
             của học sinh đã tác động đến nhiều trí thức khác, trong đó có
             cả các phụ huynh học sinh, vì thế rất nhiều người hoặc ủng hộ,
             hoặc lừng chừng, chớ không thấy ai đứng ra phản đối.

                 Đó là thầy giáo dạy văn Phạm Văn Kiết, người rất có uy tín
             trong trường, đã tỏ thái độ dứt khoát đứng về phía học sinh,
             nên cũng có tác động tích cực đối với các thầy giáo khác. Sau

             này được biết thầy đã ra vùng giải phóng, tham gia vào Ủy ban
             Trung ương Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam Việt Nam,
             với chức vụ Bộ trưởng Bộ Giáo dục.

                 Đó là tất cả các thầy giáo trong Trường Phan Thanh Giản,
             những người luôn muốn có mặt học sinh để mà dạy, không ai
             mong học sinh nghỉ học để được nghỉ “xả hơi”, nhưng không
             thầy nào đứng về phía chánh quyền để hoặc trực tiếp, hoặc gián
             tiếp ngăn cản học sinh bãi khóa, ngược lại còn có vị còn “xúi”
             chúng tôi “cứ làm tới nữa đi”.

                 Còn đối với Tỉnh trưởng Trương Trường Vịnh, thì thái độ
             “xìu xìu, ển ển” trong thực thi chức trách đã ít nhiều tạo điều kiện
             thuận lợi cho hoạt động của chúng tôi. Như một ngày nọ ông
             đã đến tận trường, triệu tập học sinh và phụ huynh đến, vừa nói
             cứng vừa thuyết phục, yêu cầu học sinh thôi bãi khóa và trở lại

             trường để học tiếp. Còn nhớ lúc đó tôi cố nhón người lên cao
             trong đám đông và chất vấn trở lại: “Chẳng lẽ việc bãi khóa của
             chúng tôi vừa qua là sai hết hay sao?”. Ông ta bèn xoa dịu, nói
   135   136   137   138   139   140   141   142   143   144   145