Page 267 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 267
266 Khi Tổ quốc gọi
được người thân. Riêng trường hợp của vợ anh Bường thì thật
là đau lòng. Tay bế đứa con, đầu trần giữa nắng trưa, với chiếc
nón lá luôn cầm trên tay để quạt mát cho cháu, chị đón đường
hỏi hết người này đến người khác và đều được trả lời là không
biết, hoặc có lẽ là đang đi ở phía sau. Và tôi cũng thế, tuy biết rõ
sự thật trăm phần trăm nhưng nhìn cảnh chị và con như thế thì
không có lòng nào dám nói rõ sự thật, và cũng đành trả lời rằng
có lẽ anh đang đi ở phía sau, nói mà ứa nước mắt. Sau này nghe
nói lại là cán bộ bên Ban Chính trị Tiểu đoàn đã mời chị vào
một nhà dân bên đường để chính thức báo tin anh đã hy sinh
trong trận chiến đấu trên đường Đầm Be, có lời an ủi chị và trao
lại những kỷ vật của anh Bường mà anh em đang giữ.
Thế mới biết cuộc đời của người chiến sĩ là thế, lúc ấy cũng
như sau này, họ và gia đình họ có khi nào lường được sự hy sinh
sẽ xảy ra khi đã gần kề bên sự bình yên. Nhưng cái sự bình yên
đó cũng sẽ không bao giờ đến nếu thiếu những người dám chấp
nhận hy sinh ngay trong những giờ phút cuối.
Trước khi toàn đơn vị qua sông Vàm Cỏ, tôi và tay Đạt là
cán bộ địa hình, được đồng chí Tiểu Đoàn trưởng gọi lên giao
nhiệm vụ đi tiền trạm để liên hệ với địa phương, vẽ sơ đồ bố trí
đội hình, chuẩn bị khi đơn vị tới nơi là có thể triển khai ngay
việc đóng quân. Sở dĩ người ta giao nhiệm vụ này cho tôi vì
người ta biết Cao Lãnh là quê quán của tôi. Chúng tôi qua sông
bằng một chiếc xuồng con rồi lên bờ đi dọc theo kinh Dương
Văn Dương dưới nắng trưa hè. Bờ kinh toàn là đất phèn đóng
cục, còn chúng tôi thì đi chân đất nên vừa nóng lại vừa rát.
Chúng tôi cố gắng tranh thủ đi nhanh, không dừng lại nấu
cơm, vừa đi vừa gặm khúc bánh mì mang theo buổi sáng, đi
đến lúc tối mịt mới dừng lại nghỉ đêm. Tôi tìm hai cây tràm