Page 316 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 316
Ra đi để có ngày trở về 315
Lúc nào mình cũng sẵn sàng chấp nhận hy sinh, và từng
nghĩ rằng nếu chết thì coi như đủ vốn, còn sống được đến ngày
hòa bình là lời, nay đã có hòa bình thì coi như lời rồi đó. Còn
điều mà mình ít hy vọng được nhìn thấy thì lại đang sờ sờ trước
mắt. Mình sắp được ra miền Bắc tham gia xây dựng chủ nghĩa
xã hội tươi đẹp, điều mình hằng mơ ước khi từ bước chân vào
Kháng chiến, rồi bản thân sẽ có dịp học hành để trở thành các
chiến sĩ hải quân, những người lính lái xe tăng, những phi công
của một quân đội chính quy hiện đại.
Mình đã chịu đựng và vượt qua được mọi gian khổ của
chiến trường miền Đông là chiến trường gian khổ nhất Nam
bộ. Từ khi lên đây có khi nào bụng lại được no dù chỉ là bữa
cơm gạo lứt; chưa lần nào đụng đến xà phòng, kem đánh răng;
một mảnh vải thô không đầy bốn tấc vuông sử dụng mấy năm
trời vừa lau mặt, vừa lau mồ hôi, vừa lau mình mẩy sau khi tắm;
không có được đôi dép để tránh các gốc cây nhọn, các con mối
càng, các con kiến bù nhọt, các con rắn độc; bệnh tật liên miên
không dứt, và cũng không bao giờ có một xu trong túi... Đó
thực sự là những thử thách nặng nề đối với sức chịu đựng của
con người, nhưng đó cũng là nguyện vọng của mình khi được
phân công công tác lúc tốt nghiệp Trường Lục quân. Cái được
trở lại cho mình là lòng tự tin sẵn sàng đương đầu với mọi khổ
cực trong tương lai, bởi nghĩ rằng khó có khổ cực nào hơn.
Mấy năm xa nhà có biết bao nhiêu thời gian sống với đồng
bào, luôn được thương yêu, đùm bọc, che chở, ân tình này suốt
đời mình sẽ không quên.
Cuối cùng là mình có thể tự hào vì đã đem hết sức lực đóng
góp vào chiến thắng chung của dân tộc, một chiến thắng mà
trước kia không biết bao giờ nó mới đến...