Page 362 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 362

Ra đi để có ngày trở về 361


                 Rồi khi đến cánh đồng Phước Hiệp đứng cạnh mộ con:

                         Gởi lòng đến tận mộ con
                      Mừng con đối nợ nước non báo đền

                         Hơn cha tiến bước thanh niên
                      Góp phần xương máu phước hiền nhà ta...

                 Mất đứa con thân yêu thì ai lại không đau lòng thương
             tiếc nhưng qua những bài thơ trên đây không thấy bóng
             dáng của sự buồn rầu ủy mị, trái lại ông còn lấy đó để đề
             cao lòng yêu nước.

                 Trong đối nhân xử thế ông là người mẫu mực với “tuyên ngôn”:
                      Ở đời lo nghĩ trước và sau

                      Trước hết lo người nghĩ mình sau
                      Mình vẫn hưởng sau, người hưởng trước
                      Tự trách mình trước, trách người sau.



                      Trước sau nghĩa vụ vẫn như nhất
                      Đối xử bạn bè có trước sau
                      Mình vì mọi người lo nghĩ trước
                      Mình đòi tập thể để tâm sau.



                      Phân công nặng, mình giành trước
                      Phần nhẹ sẵn sàng để bạn sau
                      Chiến đấu hiên ngang mình tiến trước

                      Thưởng công bạn trước, mình phần sau.


                      Hằng ngày cùng bạn nhìn ưu trước
                      Phê phán chỉ nêu khuyết điểm sau
                      Mọi lợi ích chung lo nghĩ trước

                      Lợi ích riêng mình chỉ nghĩ sau.
   357   358   359   360   361   362   363   364   365   366   367