Page 366 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 366
Ra đi để có ngày trở về 365
bởi điểm danh thì thấy số người còn lại không đến một nửa.
Còn trong gia đình chúng tôi thì ngoài anh Ba Thanh Nha còn
có anh Bảy Noãn và em Ca Lê Hiến, cả ba người đều xung
phong đi B trong những đợt đầu tiên. Trong khuôn khổ của
tập sách, tôi sẽ nói kỹ hơn về ba con người này với những tư
liệu mà tôi có được trong tay qua các tập nhật ký, hồi ký, hoặc
qua những câu chuyện thật do các bạn bè đồng chí kể lại, cũng
có thể coi đây là những ví dụ cụ thể về những câu chuyện hy
sinh gian khổ của một lớp người đáng để chúng ta ghi nhớ và
trân trọng...
Nhớ lại thì vào năm 1954, khi lên đường tập kết ra miền
Bắc theo những điều khoản đã được thỏa thuận giữa Chánh
phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và Chánh phủ Pháp trong
Hiệp định Genève về việc tạm thời phân chia đất nước Việt
Nam thành hai Miền, thì ai ai trong chúng tôi cũng đều mang
theo hy vọng là sau hai năm sẽ được trở về quê hương sau khi
có tổng tuyển cử tự do để thống nhất đất nước. Thế nhưng khi
đã quá thời hạn hai năm, ba năm, rồi đến năm năm… mà con
đường thống nhất vẫn còn như xa vời chưa có hạn định, trong
lúc đó thì những tin tức đau thương mà anh dũng liên tục từ
miền Nam dội ra hằng ngày, hằng giờ, làm cho mỗi người trong
anh em chúng tôi đều hết sức nôn nóng, và hầu như mọi người
đều mong được gọi đến tên để trở về miền Nam tham gia chiến
đấu. Mặc dù ai cũng thừa biết rằng ra đi thì sẽ rời bỏ cuộc sống
yên bình ở miền Bắc, sẽ xa rời gia đình, vợ con, bạn bè… sẽ chịu
đựng nhiều gian khổ khốc liệt của chiến trường, kể cả việc hy
sinh mạng sống. Thế nhưng hầu như tất cả mọi người đều tự
nguyện sẵn sàng, cho dù hoàn cảnh mỗi người có thể rất khác
nhau. Ví dụ như trong gia đình chúng tôi thì anh Ba Thanh Nha
đang sống độc thân ở miền Bắc, chị Ba còn ở lại trong Nam; anh