Page 364 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 364
Ra đi để có ngày trở về 363
một tiệc trà đơn giản như nhiều đám cưới khác mà là một bữa
tiệc sang trọng khá tốn kém tại Khách sạn Phú Gia bên bờ hồ
Hoàn Kiếm, chuyện hiếm có thời bấy giờ. Riêng cánh bộ đội thì
tôi chỉ mời hai người bạn thân nhất đến dự, bởi ngại có nhiều
người là dân miền Bắc không thông cảm với tính cách miền
Nam, đến dự một bữa tiệc rình rang rồi về đơn vị xì xào bàn
tán nghe thêm mệt lỗ tai. Ngoài chi phí cho tiệc tùng, lại còn dư
một số tiền khá khá, đủ sang một căn hộ tương đối khang trang
tại khu nhà số 62 Hàng Bột làm chỗ ở cho đôi vợ chồng mới
cưới. Sở dĩ với số lương cán bộ khiêm tốn mà anh Ba Thanh
Nha có thể chi một cách hào phóng như vậy, bởi anh vừa nhận
được tiền nhuận bút của vở kịch Tiếng sấm Tây Nguyên mà anh
đã đêm ngày miệt mài sáng tác trước khi lên đường về Nam.
Có câu chuyện vui là hôm tổ chức tiệc cưới, lúc tôi đang
đứng trước cửa khách sạn đón khách chợt thấy người mới bước
vào là anh Soái, vốn quen biết khi còn là bộ đội ở trong Nam,
tôi hơi bất ngờ hỏi anh đi đâu thì anh trả lời: “Tao đến dự đám
cưới của con Hồng ở Đoàn Cải lương Nam bộ nó mời, mà nghe
nói nó lấy thằng bộ đội nào đây không biết!”. Tôi biết cha này
đâu có ngờ chính “cái thằng bộ đội” ấy đang đứng trơ trơ trước
mặt, nên cười thầm trong bụng, nhưng cũng chẳng nói gì ráo
mà bảo anh cứ lên lầu tìm xem. Đến lúc vào bàn tiệc, khi hai
đứa chúng tôi cùng đứng lên trình diện trước khách mời thì
anh chưng hửng, chỉ vào mặt tôi chửi thề: “Đ.m... Mày hả ?” làm
tôi nín cười không được.
Nhưng ai có thể ngờ rằng cuộc gặp mặt của anh Ba Thanh
Nha với đông đủ bàn bè, người thân trong ngày vui trọng đại
của đứa em trai, lại trở thành buổi tiệc từ biệt, vĩnh viễn từ biệt
tất cả mọi người khi anh vác chiếc ba lô nặng trĩu trên tấm thân