Page 95 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 95
94 Khi Tổ quốc gọi
nghiệp “Trường vẽ”, nên gởi Bà một số ảnh chụp nhờ mang về
cho anh Ba Thanh Nha họa lớn ra để treo trên bàn thờ (thời
đó Cà Mau còn là nơi nông thôn quê mùa nên đâu có tiệm họa
hình). Sau khi họa xong, anh gởi Bà già mang xuống giao cho
người ta. Thế nhưng khi giở hình ra xem thì mười người như
mười đều khen họa đẹp nhưng chỉ kẹt một chỗ là làm sao mà
tất cả con ngươi trong mắt của mọi người đều có hạt cườm
(thật ra đó là phản quang tự nhiên vào mắt người) nên mọi
người đều trả lại, cho dù Bà già có giải thích thế nào thì người
ta cũng không nhận; Bà đành lẳng lặng thu lại bảo sẽ đem về
nhà cho anh Ba họa lại. Về chỗ ở, Bà dùng than củi tô vào mấy
chỗ “hạt cườm” rồi để đó. Sau một thời gian Bà lại đem đến
giao cho người ta và ai nấy đều rất hài lòng về tấm hình “mới”,
bảo vẽ như thế mới đúng là thật chớ đâu có bị bệnh hạt cườm
như trước kia và chịu trả tiền công để Bà già mang về cho anh
Ba. Thế nhưng khi trở về Cao Lãnh kể đầu đuôi câu chuyện
thì anh Ba lại nổi cơn “tự ái nghề nghiệp”, bảo rằng nếu có mặt
anh sẽ xé bỏ ngay tại chỗ. Lúc đó Bà già lại từ tốn lý luận: “Sao
mày dại thế, tao chỉ cần lấy than bôi lên một chút xíu là đã lấy
được tiền, cũng bằng mày vẽ cả ngày cả tháng!”. Lúc đó thì anh
cũng đành “chịu phép” Bà già và miễn cưỡng xòe tay nhận tiền
để mua thuốc hút...
Má tôi là một con người hiền hậu, nhẫn nhục, lúc nào
cũng chỉ biết lo cho chồng cho con và cực khổ suốt đời. Chữ
“hiền hậu” thì không thể diễn tả chỉ bằng một lời hai lời, bởi
nó đã xuyên suốt cả cuộc đời, không hề nghe bất cứ một ai
trong bà con gần xa, hoặc những người quen biết có một lời
chê trách. Còn nhẫn nhục ư? Phải nhẫn nhục chịu đựng tất cả
những lời nói nặng nhẹ của các chủ nợ, đôi khi đó lại chính