Page 91 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 91
90 Khi Tổ quốc gọi
thể đem đến cho Bà một tình yêu trọn vẹn, để có một gia đình
êm ấm bên chồng bên con. Thế nhưng có lẽ do duyên trời định
nên gặp và yêu Ba tôi mà Bà đành cam chịu thân phận làm vợ
lẽ cho một người đàn ông ở tận phương xa, mỗi năm chỉ gặp
mặt một đôi lần ngắn ngủi. Tôi cũng nghĩ và thương đứa em
gái, nó cũng là người con của cha mình, cùng dòng máu với
mình, nhưng nó làm sao được thừa nhận là một thành viên
chính thức trong gia đình đang có đầy đủ các anh chị em. Thế
rồi chiến tranh lại chia cắt mỗi người một ngả, bặt vô âm tín hết
trọn kiếp người... Nhưng lại có một câu chuyện phải chăng là
“có vay, có trả” đã đến với bản thân tôi trong những năm tháng
sau này, khi mà những chuyện cũ hầu như đã đi vào quên lãng.
Đó là trong lần tôi đưa vợ và đứa con trai về thăm quê hương
Cao Lãnh sau ngày miền Nam mới giải phóng và tình cờ gặp lại
cô Mười, người mà trước kia tôi có ý định cưới làm vợ nhưng
không thành. Mặc dù chỉ do mối quan hệ trước đây mà cô ấy
tỏ ra thân mật, kể cả việc “lì xì” tiền, nhưng con trai tôi, cũng
khoảng mười hai mười ba tuổi như lúc tôi tình cờ gặp mặt Bà
“Má nhỏ” khi xưa, và có lẽ cũng do phản ứng nhạy cảm như tôi
thuở ấy nên cũng đã nói thẳng là “không thích”. Tuy tôi với cô
Mười không có tình ý gì, nhưng trong hoàn cảnh ấy trong lòng
tôi cũng cảm thấy có cái gì đó ngỡ ngàng không vui. Sự việc xảy
ra đã gợi lại trong tôi một câu chuyện cũ, nhớ lại thái độ của
mình khi gặp Bà “Má nhỏ” ở Năm Căn, nghĩ rằng điều đó chắc
đã làm cho Ba tôi cũng không thể hoàn toàn vui vẻ trong những
ngày ngắn ngủi được gặp lại người thương của mình; môt ý
nghĩ đã vô tình khiến tôi vừa ăn năn hối tiếc cho một lần khờ
dại, vừa nhớ thương người cha quá cố của mình, nhớ thương
cả người đàn bà đáng thương kia, những người đã đem đến cho

