Page 94 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 94
Tuổi trẻ từ Đồng Tháp mười đến Thành phố mang tên Bác hồ 93
tại, của các món nợ chất chồng đều nằm trên vai Má, trên vai
một người phụ nữ gầy gò ốm o này. Xem lại trong gia đình thì
từng chén cơm chúng tôi ăn, từng chiếc áo lành chúng tôi mặc,
từng quyển vở mới chúng tôi học, từng viên thuốc khi chúng
tôi ốm đau, tất cả tất cả đều từ bàn tay làm lụng cực nhọc và
nhiều lúc còn kèm theo những giọt nước mắt tủi nhục của Má
trước các chủ nợ... Đã từng có lúc Má đã nói với anh em chúng
tôi: “Nếu không vì tụi bây thì tao cũng muốn chết phứt một cái
cho rồi!.” Phải, đó là những lời nói rất thật của Má, và chỉ có
chúng tôi, những người con mà Má hết lòng yêu thương và hy
vọng mới thực sự là nguồn động viên, an ủi, níu kéo Má, để Má
có đủ sức mà chịu đựng trong những ngày tháng khổ cực triền
miên. Sau khi đi tản cư ở Mỹ Quý rồi tha phương đi làm ăn ở
Cần Thơ, Sài Gòn, Di Linh, rồi lại Sài Gòn, Má như một con gà
mẹ lúc nào cũng tìm mọi phương cách bươi bới tìm đủ thức ăn
cho mấy con gà con chưa lẻ bầy, từ bốn con, ba con, hai con, cho
đến lúc chết vẫn còn một con bám theo chân mẹ. Còn các con
của Má thì sao? Hãy nghe câu nói sau đây của Má tôi: “Tụi nó
lo cho vợ chồng con cái còn chưa xong, thôi cứ để Má tự lo, mà
Má còn lo được kia mà.” Quả thật là cho đến những năm tháng
cuối cùng của cuộc đời, khi tuổi đã ngoài bảy mươi, và cho đến
trước những ngày nhắm mắt xuôi tay, Má vẫn còn may vá thuê
để tự nuôi sống.
Má tôi cũng là một con người rất giỏi giang, làm gì cũng
được, việc nào cũng khéo và rất nhiều sáng kiến. Xin được kể
một câu chuyện vui dẫn chứng một trường hợp xử lý đầy trí
thông minh nhưng cũng thật là khôi hài của Bà già. Số là trong
những chuyến đi xuống Cà Mau làm ăn của Ông Bà già, người
ta biết Ông Bà có người con trai (tức anh Ba Thanh Nha) tốt