Page 90 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 90
Tuổi trẻ từ Đồng Tháp mười đến Thành phố mang tên Bác hồ 89
Ghe phải đậu ở chợ Năm Căn mấy ngày để thăm dò đường
đi nước bước đến chỗ mua than tận bên Rạch Gốc như Ba tôi
nói, nhưng đâu chỉ có thế! Ông phải lặn lội cố tìm cho được bà
vợ nhỏ mà sau đó tôi được biết tên gọi là cô Mụ Tám và đứa con
gái riêng khoảng bảy, tám tuổi, có những nét phảng phất giống
Ba tôi nhưng nước da thì ngăm ngăm đen. Sở dĩ tôi biết được là
do nghe cách xưng hô và cũng do đã được nghe Má kể chuyện
từ trước cho dù Ba tôi cũng chẳng nói rõ ai là ai. Ba tôi đưa hai
mẹ con xuống ghe chở về quê mẹ ở Rạch Gốc, và đó cũng là nơi
sẽ đến mua than. Từ khi mới bắt đầu gặp mặt, cũng như suốt
thời gian đi chung trên ghe, có lẽ do phản ứng tự nhiên từ tình
thương của tôi đối với Má, bênh Má, mà trong lòng cảm thấy
ghét, nên tôi không hề nói chuyện với hai mẹ con một câu nào
cả. Và khi ghe đến đậu dưới bến trước nhà “Bà ngoại” ở Rạch
Gốc mấy ngày liền, tôi cũng không hề bước chân lên nhà.
Đối với việc này, sau khi khôn lớn đụng chạm nhiều với đời
thì cách nhìn nhận của tôi đã có khác, và cũng không biết từ
bao giờ tôi đã trở lại thương người “Má nhỏ”, thương đứa em gái
cùng cha khác mẹ với mình, và thật lòng tôi cũng ước chi có dịp
được gặp và nhận lại những người đó. Tôi trân trọng mối quan
hệ tình cảm của Người cha, bởi tôi biết rằng Ông đã thương
yêu họ cũng giống như Ông đã từng thương yêu má con chúng
tôi. Và tôi cũng tin chắc rằng bà “Má nhỏ” và đứa em gái cũng
rất thương yêu ông bởi chính họ cũng là người vợ và người con
gái mà ông cũng rất yêu thương. Còn chuyện ông có lỗi với Má
tôi lại là chuyện khác. Càng suy nghĩ thì tôi càng cảm thấy xót
thương cho thân phận của Bà, bởi trời sinh là một người phụ
nữ mà dáng dấp đâu đến nỗi, nếu không nói là có nét đẹp mặn
mà. Bà hoàn toàn có điều kiện tìm được một người chồng có

