Page 155 - nguyen vinh bao nhung giai dieu cuoc doi
P. 155

Nhựt nghỉ, đi dạo ngoài đường phố bắt buộc phải
                                            đội  kết  và  mang phù  hiệu,  trông  vừa  đẹp  vừa
                                            oai,  còn  học sinh  trường Taberd thì áo dài đen.
                                            Phần  đông  các  nữ sinh  trường Áo  Tím  (École
                                            des Jeunes Filles,  trở thành  trường Gia Long,  rồi

                                            Nguyễn  Thị Minh  Khai như hiện  nay)  ưa  nhìn
                                            và làm quen với học sinh  trường Bổn Quốc hơn
                                            là  mấy con  “Quạ đen”.  Bạn gái của  cụ Nguyễn
                                           An Ninh là cô Chín Phòng, học trường Áo Trắng

                                            (Saint Paul).  Cụ Bảy Triều thì có cô Tố Lan, học
                                            trường Áo Tím.
                                            Cô  Tố Lan  biết đàn  lẫn  ca,  nên  đối với cụ Bảy

                                            Triều, cô vừa là tri âm vừa là tri kỷ. Học tới năm
                                            thứ tư, chuẩn bị thi bằng Thành chung (Diplôme
                                           d’Études Primaires  Supérieures Indochinoises  -
                                           viết tắt là DEPSI),  thì  thình lình  nghe tin  cô  Tô'
                                           Lan  qua  đời.  Phải chăng vì  buồn  mà xao  lãng

                                           việc học,  nên năm ấy cụ bị đánh rớt.
                                           Vẽ nhà,  ví mình  như Bá Nha  bị mất đi  Tử Kỳ,
                                           nên cụ lấy đàn kìm ra vừa đàn vừa đặt lời ca cho

                                           bài Tứ đại oán.  Bài ca  đặt chưa xong thì  thình
                                           lình  có việc gấp phải đi,  nên  cụ  treo đàn  trở lại
                                           trên  vách.  Vừa  đi  vừa  sáng tác,  nên  khi  về  tới
                                           nhà, sỢ quên, cụ vói ngay lấy cây đàn kìm để viết

                                           tiếp lời ca. Nhưng không ngờ cây đàn bị tuột dầy
                                           to (nốt tổn),  nhưng cụ không buồn chỉnh lại,  cứ

                                       154  I  NGUYỄN THUYẾT PHONG
   150   151   152   153   154   155   156   157   158   159   160