Page 160 - nguyen vinh bao nhung giai dieu cuoc doi
P. 160
cò) đệm cho học sinh lớp Sân khấu ca diễn. Lối
đàn kìm và xến của ông rất độc đáo. Tiếng đàn
phát ra nghe rất anh hùng và tự tin. Chữ đàn
sắp xếp sắc sảo, câu đàn tròn vành rõ nghĩa, hơi
nào ra hơi nấy, tiết tấu mắc mỏ, mùi dễ gợi cảm
cho người cùng đàn. Trong dàn nhạc, lối đàn sôi
động, ra vô, quăng bắt rất là mạch lạc. Trong khi
hòa tấu, có lúc ông ngưng đàn, rồi bất thần nhào
đại vỗ, làm cho người cùng đàn giựt mình, hay
rơi đài. Mỗi lần có dịp hòa đàn vôi ông, tôi luôn
luôn bắt gặp nơi ông có một số câu đàn mới, lạ
và hay. Có lẩn ông tâm sự với tôi: “Khi vãn hát,
mọi người lo đi ngủ. Còn tôi, sau khi kéo vài
điếu (ông nghiện á phiện) rồi thì ôm đàn kìm,
mò mẫm chê câu đàn mới. Cái sợ nhứt của tôi là
đàn vào những giờ yên lặng. Mình nhân chữ đàn
chưa chín chữ, thấy rõ mồn một. Vĩnh Bảo có cái
lợi hơn tôi là chế ra cách viết bản, khỉ nảy sinh ra
câu đàn mới thì ghi liền ra giấy, còn tôi thì phải
ôm đàn, đàn đi đàn lại cho tối thuộc lòng, vì sợ
sáng ra quên đi.”
Năm 1930, tôi được dịp nghe ông đờn đàn kìm
trên dây Hò Ba cho chị Hai Thân và chị Sáu Liềng
(danh ca Cao Lãnh), và đàn dây Bắc Oán cho
anh Bé ở Nha Mân (Cái Tàu Hạ), đồng hương
vôi danh ca Tám Thưa ca Vọng cổ và Tây Thi
NHỚ I 159