Page 150 - nguyen vinh bao nhung giai dieu cuoc doi
P. 150

tay',  ra  hiệu  “đàn  ải,  tôi  ca”.  Ba  chúng  tôi  bèn
               vào  đàn,  bà  ca  rất  đúng giọng đúng  hơi,  đúng
               nhịp  rất hay.  Tôi hỏi  bà:  “Tại sao  tôi  nói  tai  bà
               không nghe,  mà  khi  ca  bà  lại  ca  được?” Bà  trả
               lời:  “Tiếng  người  nói  không  nghe,  nhưng  tiếng

               đàn thì nghe rất rõ.”



               Ông Nguyễn Văn Thinh (thầy giáo Thinh). Ông
               sinh năm  1908 (Mậu Thân) tại Bình Hàng,  tổng
               Phong Nẩm,  tỉnh  Sa  Đéc,  tốt nghiệp  trường Sư
               phạm  (École  Normale)  Sài  Gòn,  giáo  viên  từ

               năm  1928  đến  năm  1959,  biệt phái  về  trường
               Quốc gia Ảm  nhạc và Kịch nghệ năm  1960, giữ
               chức giám học.  Ông sử dụng đàn kìm  (nguyệt),
               tranh  và  tỳ bà. Anh  em  của ông toàn  là  tiến sĩ,

               bác sĩ,  họa sĩ, phu  nhân  của  ông là  hộ sanh  và
               là  chủ  nhà  bảo  sanh  Ngọc Lành  ở hẻm  đường
               Audouit (Cao  Thắng).  Ngoài đời,  từ năm  1945,
               ông nằm trong nhóm lão thành nhạc tài tử miên
               Nam gồm  có  quý ông:  Cao  Hoài  Sang,  Nguyễn
                Văn  Kỳ  (Chín  Kỳ),  Lê  Văn  An,  bác  sĩ Nguyễn

                Văn  Bửu,  Bùi  Vãn  Hai,  ca sĩ là  bà Hồ  Thị Bửu
                (bà Mười Ba, phu nhân giáo sư Phạm Văn Nghi)
                và tôi là Nguyễn  Vĩnh Bảo.

                Năm  14  tuổi,  ông Nguyễn  Văn  Thinh  học  lớp
                nhứt  trường tiểu  học  Thủ  Dấu Một.  Thời  điểm

                                                   NHỚ  I  149
   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155