Page 182 - nguyen vinh bao nhung giai dieu cuoc doi
P. 182

Ảm nhạc củng như các môn nghệ thuật dân
                tộc gắn liền  với cuộc sống thâm kín của  tôi,
                tôi ôm chầm nó.  Việc cộng tác với trường tôi
               không quan  tâm  đến  lương hướng,  bởi  tôi
               có  nguồn  sống riêng,  đi dạy,  tôi đên  trường

                bằng xe hơi.
               Năm 1960, với tư cách là Trưởng ban giáo sư

                miền Nam,  tôi lên Bộ Quốc gia Giáo dục và
                trực tiếp nói chuyện với ông Bộ trưởng Trần
                Hữu  Thế.  Tôi  nói:  “Nội 5 chữ ‘trường Quốc
               gia Ầm  nhạc  đã cho  thấy việc giáo dục âm
                nhạc dân  tộc là ưu tiên. Như thể thì tại sao
                chánh phủ xem nó là con ghẻ,  con rơi, để có

                chủ trương phân biệt đối xử.”
                Bộ  trưởng  Trần  Hữu  Thế biện  minh:“Các

               giáo sư nhạc  Tây phương có  cấp  bằng.” Tôi
                nói:  “Chúng tôi gắn  bó  vối  nghệ  thuật dân
                tộc,  điều  này  cho  thấy  chúng  tôi  là  người
                Việt  không vọng  ngoại,  không  bị  mất gốc.
                Hiện  nay,  chúng tối  vừa  là  kẻ  cộng tác  với
                người đương thời,  vừa là nơi nương tựa của

                hậu thế.  Chúng tôi tự hào mình là  thầy của
                mình,  bởi chúng tôi học đàn  với  thầy  Việt,
                và khi có dịp dạy nhạc để mưu sinh.  Chúng

                tôi  củng là  thầy của  thiên  hạ,  bởi ai  muốn
                học nhạc Việt Nam là bắt buộc phải đến với

                                              NHỚ  I  181
   177   178   179   180   181   182   183   184   185   186   187