Page 77 - phan 2
P. 77
Tan cuộc, trên đường về bỗng có một
người mà tôi đoán chắc là mật thám
chận tôi lại hỏi: “Ê, lúc nãy mày nói cái
gì vậy?”. Tôi bèn chối: “Đâu, tôi có nói
gì đâu!”. Hắn ta bèn nói: “Tao đâu có
quên mày là thằng cao nhòng, mặt mày
mụn không mà còn chối gì nữa?”. Có lẽ
nó chỉ muốn dọa thôi, nên nói xong rồi
bỏ đi, tôi mừng hết biết. Sau này nghĩ
Tỉnh trưởng Cần Thơ
Trương Trường Vịnh mãi, không biết tại sao sờ sờ một viên
tỉnh trưởng ở đó mà suốt một thời gian
dài của cuộc bãi khóa, không một lần xảy ra việc truy xét bắt bớ
những người cầm đầu, hoặc có hành động trực tiếp ngăn cản
học sinh bỏ học. Có người bảo rằng ông là một nhân vật bất đắc
chí của thời cuộc, mê nghề đá gà hơn nghề làm tỉnh trưởng. Có
thật như thế không, hay còn lý do nào khác? Nếu ông là người
ngấm ngầm ủng hộ kháng chiến thì sao? Có lẽ chỉ có ông mới
tự biết mình mà thôi.
Sau đó chúng tôi còn tổ chức đêm biểu diễn văn nghệ của
học sinh nhằm tiếp tục hưởng ứng phong trào. Lần này thì có
lẽ nhằm lấy lòng chúng tôi nên Viên Tỉnh trưởng lại cho mượn
hẳn cái tiền sảnh trong Dinh để ca hát, diễn kịch. Nhớ lúc này
tôi có đến nhà thăm chị Bảy Phượng, cán bộ Hội Phụ nữ Dân
chủ, người mà tôi từng quen biết khi còn trong chiến khu Đồng
Tháp Mười vừa từ trong bưng ra ở nhờ nhà người anh ruột là
một thiếu úy trong quân đội Pháp để sinh con. Khi nghe chuyện
chị nhắc nhở: “Coi chừng tụi nó trói bằng dây chuyền vàng đó
nghen em!”. Nghe lời chị khuyên tôi cũng hơi chợn chợn vì sợ
mất cảnh giác, nhưng rồi mọi việc cũng qua đi êm xuôi.
145