Page 57 - hoa đồng
P. 57
bọn xấu nghĩ Thụy là gái đứng đường nên mời gọi, trêu
ghẹo...Những lúc ấy, Thụy muốn lao ra xe hàng, xe tải cán
chết cho xong.
Rồi thằng Bảo bị bắt. Lần thứ hai, Thụy phải nuốt nhục
bõ mặt với bạn bò, hàng xóm. Cô lên phường làm cam đoan
nhận thằng Bảo về quản lý giáo dục mà nước mắt lưng
tròng. Lúc ấy, Thụy chẳng khác một con điên suốt ngày lảm
nhảm: “Hoặc là tao thắng, hoặc là ma túy thắng. Bằng mọi
cách phải giành lại con tao! ”
Đưa thằng Bảo về đến nhà, để con tắm gội sạch sẽ, cho
nó ăn một bữa thật ngon, đợi nó ngủ say là Thụy xiềng chân
tay nó vào cầu thang, nhét khăn vào miệng vì sợ nó cắn
lưỡi. Mặc cho thằng Bảo vùng vẫy, gào thét, bứt ném, chị
vẫn không tha. Nhìn con vùng vẫy, rông rú như con vật mắc
bẫy, Thụy không cầm lòng nổi, nhưng thả nó ra Thụy sẽ
thua ma túy. Mắt Thụy lồng lên, mặt đanh như sắt, Thụy
chạy xuống bếp cầm con dao phay ném trước mặt thằng
con, giọng đanh chặt:
- Dao đây! Nếu con giết được mẹ, thì mẹ thả con ra. Còn
nếu con còn thương mẹ, thì hãy dũng cảm cùng mẹ vượt qua
cửa ải này!
Thằng Bảo nhìn mẹ run rẩy:
- Mẹ ơi, con sẽ từ bỏ ma túy, nhưng mẹ hãy thả con ra,
nếu không con chết mất!
Thụy khóc như mưa:
- Mẹ biết con sẽ cai nghiện được! Mẹ xin lỗi vì đã bỏ
quen con. Nhưng đời mẹ chỉ còn có con, con mà thế này mẹ
không sông nổi.
60 hoa . Tuyển tộp truyện ngắn tác giả nữ Đồng Tháp
đổng