Page 74 - hoa đồng
P. 74
sô" tiền rất nhỏ cho mình, nhiều khi chị còn đưa thêm cho anh
phòng khi phải tiếp bạn bè, lỡ thiếu thì ngại lắm. Nhưng rõ
ràng anh chưa tặng cho chị một món quà nào, nhâï là chưa
hề quan tâm xem chị xài hết tiền trong điện thoại chưa mà
mua card cho chị khi chị đi công tác xa phải gọi về nhà liên
tục. Lúc ây chị nghĩ: vợ chồng rồi, cần gì thì mua, có sao
đâu... để bây giờ thấy chồng mình quan tâm chu đáo đến
người đàn bà khác mà mủi lòng...
Chị ấm ức đọc tiếp, thỉnh thoảng lại nấc lên như trẻ con.
Chị cảm thây mình giông như đứa trẻ bị người khác bất ngờ
cướp giật món đồ quý báu nhất của mình, bất lực và đau đớn
đến tột cùng. Cảm giác ghen tị, bị người mình yêu thương
nhất đối xử một cách phũ phàng khi nâng niu, âu yếm người
khác khiến chị gần như không chịu đựng nổi nữa. Chị vẫn
nén lòng đọc tiếp: “Thôi vỢ anh về rồi, chiều mai anh đi làm
sớm gọi cho em nhé”, và cuối cùng là “Nhõng nhẽo dễ
thương”, “Nhõng nhẽo dỗ thương quá...”.
Có lẽ môi quan hệ của họ đã quá giới hạn rồi nên mới
khiến anh thay đổi đến vậy, mới ngày đêm chầu chực trông
chị đi vắng để gọi nhắn tâm tình. Hơn thế, có khi không kiên
nhẫn đợi khi chị ra khỏi nhà mà gọi nhau trước mũi của chị
như vậy. Chị thật là mất cảnh giác đến tai hại.
- Anh nói đi, như vậy là như thô" nào chứ? Nhà cửa, vợ
con như thế này, anh còn muôn gì hơn nữa ? Tôi cả đời chăm
bẩm cho gia đình này và thật tội nghiệp, tôi đã quá tự hào về
nó. Vậy mà anh nỡ nhẫn tâm. Trời ơi, tôi muôn chết, muôn
Tuyển tập truyện ngổn tác già nử Đồng Tháp h 0 CK 77
đồng