Page 145 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 145

144  Khi Tổ quốc gọi


           sướng, mới trầy vi tróc vảy sơ sơ mà được hưởng cái vinh quang
           như những chiến sĩ đang chiến đấu hy sinh nơi trận tiền!

               Thật bất ngờ là mấy hôm sau tôi lại được một người bạn tặng
           cho tấm ảnh chụp được lúc tôi đang bước đi, tay trong tay hai bạn
           khác, do anh tình cờ nhận ra và mua trong số những ảnh chụp
           được bày bán tại bùng binh Chợ Bến Thành. Tôi coi tấm ảnh này
           là một kỷ vật trong thời đấu tranh học sinh, và cất giữ nó suốt
           mấy mươi năm chiến tranh. Sau này khi trở về công tác tại Thành

           Phố, tôi đã nhờ đồng chí Phạm Phương Thảo trao lại cho Thành
           Đoàn để đưa vào bộ sưu tập hình ảnh lưu niệm của phong trào.
               Sau vụ Trần Văn Ơn chúng tôi nghĩ rằng phong trào bãi
           khóa không còn lý do để tồn tại, bởi tiếp tục bãi khóa để làm gì,
           nhằm đạt được yêu sách nào? Còn việc hình thành một tổ chức

           kháng chiến nào đó trong lòng địch thì chúng tôi chưa nghĩ tới.
           Trong lúc đó thì cha mẹ học sinh ngày càng sốt ruột về chuyện
           học hành của con cái, mà bản thân các học sinh cứ nghỉ học
           mãi mà không có một mục đích rõ ràng cũng dần dần thối chí,
           lại còn lo ngại bị đuổi học. Chỉ có một số ít qua đấu tranh đã
           giác ngộ lòng yêu nước nên chọn con đường đi mới là ra “bưng”
           kháng chiến, những anh chị em mà chúng tôi hết sức mừng rỡ
           khi bất ngờ gặp lại nhau trong chiến khu và đã mãi trở thành
           những đồng chí, đồng đội của mình.

               Trước tình hình này chúng tôi quyết định thôi không yêu
           cầu bãi khóa nữa, mà không quyết định cũng không được! Một
           lần nữa chúng tôi lại in truyền đơn đem phát tán trong học sinh
           với suy nghĩ, một là để cho người ta yên tâm đi học trở lại, hai
           là để người ta coi như ban lãnh đạo bãi khóa vẫn còn tồn tại.
           Cũng rất may là cái ban lãnh đạo “tự phong” này vẫn còn có cái

           “uy” nhất định nên sau đó thấy mọi người trở lại trường không
           chút e ngại; và như vậy là phong trào bãi khóa ở Trường Trung
           học Cần Thơ đã kết thúc.
   140   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150